🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Kiến liều lĩnh muốn tìm Hạ Trường Sinh, làm việc điên loan đảo phượng kia. Bởi vì y phát hiện, nếu y không thể mau chóng xua đi cảm giác sợ hãi mà Hạ Trường Sinh mang đến cho mình, cảm giác khiến y phát lạnh toàn thân này vẫn sẽ tiếp tục.

Sau khi Hạ Trường Sinh rời đi, y vẫn ở tại chỗ, cơ thể không ngừng phát run.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đối thủ trước mặt là Hạ Trường Sinh.

Y biết mình không phải đối thủ của Hạ Trường Sinh, nhưng đồng thời, trong lòng y cũng chắc chắn, Hạ Trường Sinh sẽ không tổn thương mình.

Lâm Kiến nghĩ như vậy, sau đó mặc dù nghiêm túc, nhưng cũng không nghiêm túc đối chiến với Hạ Trường Sinh.

Y thua là tất nhiên, nhưng không thể chiến đấu với suy nghĩ sẽ thua.

Tất cả những hoạt động tâm lý này đều tiêu tan vì cảm giác sợ hãi mà Hạ Trường Sinh mang đến.

Giống như con kiến đứng dưới bóng râm của chân voi, như chim nhỏ không bao giờ bay qua biển rộng vô tận, như ông cụ nào đó muốn bắt lấy hơi thở cuối cùng của sự sống. Tất cả đều thật là nhỏ bé, vô lực, phí công.

Phương Cảnh Tân choàng một chiếc áo khoác cho y, chủ ý muốn giúp y giữ ấm.

Nhưng y ngửi được mùi hương thuộc về Hạ Trường Sinh trên đó, dường như chính Hạ Trường Sinh đang đứng trước mặt y, mang theo sự khủng bố bẩm sinh khiến người sợ hãi.

Lâm Kiến run rẩy, môi trắng bệch.

Nếu tiếp tục như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì?

Y chìm trong loại cảm xúc này một thời gian dài. Tới gần Hạ Trường Sinh, nghe được giọng của Hạ Trường Sinh, cảm nhận được sự tồn tại của hắn, sẽ nhớ lại cảm giác lúc này.

Lý trí của Lâm Kiến phân tích rõ ràng, nhưng tình cảm nào có nguyên tắc.

Cảm xúc và suy nghĩ của y hoàn toàn hỗn loạn. Sau đó, y lựa chọn cuộn mình lại, lặng im không nói.

Nói ra cũng thật mỉa mai, bởi vì tâm trí của Lâm Kiến quá mức bình thường, y khó có thể đột phá tu vi bằng phương thức ngộ đạo.

Trước đó y chỉ thành công một lần trên luận đàn Vạn Pháp.

Tên của bài học kia là, tầm quan trọng của sinh mệnh.

Tên bài học hôm nay là, nỗi sợ không thể trốn tránh.

Nếu muốn thấu hiểu cuộc đời, nhất định phải trải qua đau khổ.

Y phải thoát khỏi ám ảnh bởi nỗi sợ hãi.

Lúc Lâm Kiến rốt cuộc có thể đứng lên, sắc trời đã tối.

Nhặt áo choàng thuộc về Hạ Trường Sinh không biết rơi xuống đất từ khi nào, Lâm Kiến chỉ có thể chậm rãi rời khỏi.

Đoạn đường không dài, y vốn có thể bay qua nếu dùng pháp thuật, chạy cũng có thể chạy xong, hiện giờ lại chỉ có thể lê bước chân một cách chậm rãi.

Sao trên trời xếp thành hàng, giống như một đôi mắt to lơ lửng trên bầu trời tối đen.

Lâm Kiến giống như ông lão già nua, bước đi trên con đường tu hành của bản thân dưới sự giám sát.

Tình cảnh này, y cảm thấy quen thuộc.

Nhưng Lâm Kiến không rõ loại quen thuộc này đến từ đâu.

Y tập tễnh về tới trong viện.

Bóng đêm dày đặc, không có hơi thở của con người.

Đúng vậy, lúc này Lâm Kiến lại có thể dựa vào bản năng để nhận biết xung quanh có người hay không.

Hơn nữa, có một nơi tỏa ra mùi hương giống hệt hương thơm trên áo choàng mà y đang ôm trong lòng.

Lâm Kiến quay đầu, đi đến Yên Nhạc Trì.

Trên đường, y gặp mấy đệ tử Phục Hy viện còn chưa mặc y phục đã chạy trối chết.

“Đại sư huynh lại chạy tới suối nước nóng rồi!”

“Không đúng, tại sao đại sư huynh vừa đến, chúng ta đã phải chạy? Tất cả mọi người đều là nam nhân mà.”

“Ta không được, ngâm suối nước nóng cùng đại sư huynh sẽ có một loại cảm giác vô lễ với đại sư huynh.”

Không ai dám vấy bẩn ngọc bích.

Nói như vậy có chút kỳ lạ, nhưng thỉnh thoảng Hạ Trường Sinh giống như miếng ngọc được Phục Hy viện nâng niu trong lòng bàn tay.

Quý giá nhất, cũng không thể chạm vào nhất.

Càng là như vậy, lại càng có giá trị.

Y là kẻ trộm đê hèn, lại thèm muốn thứ đáng giá nhất.

Lâm Kiến đi tới Yên Nhạc Trì.

Bên trong sương mù quanh quẩn, nước nóng chảy ra từ lòng đất, Hạ Trường Sinh tựa vào tảng đá, cúi đầu.

Hắn không nói một lời, hoa mỹ xa xỉ, kỳ lạ mà đáng sợ.

Lâm Kiến đứng trước mặt hắn, cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Cơ thể run rẩy.

“Vào suối nước nóng mà không cởi giày.” Đây chính là câu đầu tiên Hạ Trường Sinh nói.

Nghĩ đến cũng buồn cười, một câu này lại làm cho cơ thể Lâm Kiến ngừng run rẩy.

Nói thật, hôm nay Lâm Kiến đã ở trong rừng cây lạnh đến phát run rất lâu. Bây giờ thấy được suối nước nóng, thật ra là có một loại cảm giác được cứu giúp. Y bắt đầu cởi y phục, thật sự thầm nghĩ muốn cảm nhận sự ấm áp và cẩn thận nói chuyện với Hạ Trường Sinh.

Kết quả y mới vào suối nước nóng, vừa ngẩng đầu, Hạ Trường Sinh đã lên bờ mặc y phục.

Lâm Kiến bị chọc tức muốn chết rồi.

Bởi vì tức giận, cảm giác sợ hãi trước đó gần như đã giảm đi một nửa.

“Này.” Mặc dù Lâm Kiến thích mọi thứ của hắn, nhưng y thật sự hy vọng nam nhân này thỉnh thoảng có thể đáng tin một lần.

Bởi vì ngôn từ gần như xúc phạm, Hạ Trường Sinh xoay chân qua, nhưng lại không đá xuống.

Nói thật lòng, bởi vì Hạ Trường Sinh chưa mặc y phục xong, nhìn từ góc độ này, phong cảnh của hắn thật sự rất tuyệt.

Lâm Kiến rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là dục vọng thiêu đốt tim. Tim của y bị dâm dục đốt hỏng rồi. Y đã quên chuyện lúc trước, có cảm giác bản thân sắp chết dưới tay người này.

Lúc này y thầm muốn bắt lấy mắt cá chân kia, kéo hắn vào trong nước, làm cho hắn ướt đẫm, làm cho hắn càng thêm đáng thương.

Trên thực tế, Lâm Kiến cũng làm như vậy thật.

Khi Lâm Kiến ngồi lên người Hạ Trường Sinh, hắn còn tưởng rằng y lại đùa giỡn với hắn.

Hắn vui cười, mái tóc ẩm ướt rơi vào giữa những ngón tay của Lâm Kiến.

Cuối cùng Lâm Kiến cũng đã làm việc mà trước giờ đều muốn làm.

Tay y ôm gáy Hạ Trường Sinh, giữ lấy đầu hắn.

Hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

Mẹ! Cái dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ này, nam nhân không cho chạm cũng không cho làm này làm kia, nên trực tiếp cưỡng ép, dù sao hắn cũng không hiểu.

Bởi vậy, Lâm Kiến không chỉ đối mặt với sợ hãi mà còn chiến thắng nỗi sợ.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai Lâm Kiến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Y nhíu mày mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh ôm chăn, che kín cơ thể trần trụi của mình, dùng ánh mắt nhìn cầm thú nhìn mình.

Lúc này Lâm Kiến đau thắt lưng đau mông, nam nhân này nhìn thì vô hại, trên thực tế lại gây cho y thương tổn khá lớn.

“Ánh mắt huynh như vậy là sao?” Lâm Kiến vươn tay, muốn cướp chăn của hắn.

“Hôm qua ngươi thừa dịp ta chóng mặt, đã làm gì ta rồi?” Hạ Trường Sinh kinh sợ.

Đây là loại người gì chứ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Lâm Kiến nghe vậy, giận mà không có chỗ xả.

Y giơ tay muốn túm lấy Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh không để y nắm được, hai người lao vào đánh nhau ngay trên giường.

Nam và nam không mặc đồ đánh nhau, rất dễ dẫn đến tai hoạ.

Ván giường đung đưa.

Đến tối muộn, Hạ Trường Sinh xuống giường, lại phát hiện y phục hôm qua đã bị phá hỏng, hắn nức nở một tiếng, ngồi trên sàn nhà.

Lâm Kiến đang thay y phục liếc hắn một cái, chân thành hỏi: “Bây giờ ta trả hàng còn kịp không?”

“Y phục ư? Y phục cũng bị ngươi biến thành như vậy rồi, còn trả hàng thế nào?” Hạ Trường Sinh nói.

“Ta thật sự không biết huynh đang nghiêm túc, hay giả ngu?”

Thừa dịp Hạ Trường Sinh khóc thương y phục mới của mình, Lâm Kiến ấn hắn ngồi xuống ghế, giúp hắn chải đầu, còn mang kim quan cho hắn.

Lúc này Hạ Trường Sinh mặc y phục trắng, mang kim quan, hoa tai vàng, rất giống dáng vẻ lần đầu bọn họ gặp nhau.

Lâm Kiến khom lưng, nghiêng đầu hôn mặt hắn.

Hạ Trường Sinh tỏ vẻ ghét bỏ nước miếng trên mặt.

Người này cố ý.

“Huynh là của ta.” Lâm Kiến tuyên bố.

“Vậy à? Tại sao?” Hạ Trường Sinh biết rồi còn hỏi.

“Ta là của huynh.” Lâm Kiến sửa cách dùng câu.

Hạ Trường Sinh không phản bác.

“Có muốn cùng ta đi nhảy vực ngay bây giờ không?” Lâm Kiến cầm mặt hắn, mỉm cười đưa ra đề nghị.

Hạ Trường Sinh tỏ vẻ “Ngươi điên rồi à.”

“Để điều tốt đẹp ngừng lại chính là vĩnh hằng, đại sư huynh của ta.” Lâm Kiến dạy hắn.

“Không, ta muốn ngươi ngày ngày gà bay chó sủa, mệt mỏi đến không chịu nổi.” Hạ Trường Sinh từ chối y.

Lâm Kiến ngửa đầu suy nghĩ, sau đó làm nũng nói: “Được rồi, bây giờ thắt lưng ta vẫn còn đau.”

Hạ Trường Sinh vươn tay, ôm eo y, sau đó ngửa đầu nhìn y.

Lâm Kiến vươn tay, vừa trân trọng vừa yêu thích vuốt tóc hắn.

Khi mùa đông còn chưa qua, Phục Hy viện nhận được một phong thư màu vàng.

Hàng ngày, người phụ trách giữ cửa Phục Hy viện có nhiệm vụ nhận thư tín được gửi đến Phục Hy viện, sau đó đưa đến một căn phòng.

Chủ nhân căn phòng là một đệ tử bình thường nhất của Phục Hy viện. Đệ tử này có một sở thích đặc biệt, đó chính là đọc đủ loại thư đả kích Phục Hy viện. Xem người viết thư oán giận như thế nào, kể lại sự đáng giận của đệ tử Phục Hy viện. Hắn ta giống như ăn mật ngọt, vừa thưởng thức sự sụp đổ của người gửi thư, vừa phân loại thư từ.

Gần như mỗi ngày, hắn ta đều sẽ đọc hết tất cả thư, sau đó sắp xếp theo mức độ ưu tiên rồi để người khác đi giải quyết từng chuyện một.

Rất rõ ràng, phong thư được gửi tới hôm nay không giống thư bình thường.

Lúc trước khi Phục Hy viện xuất thế đã ước định với những môn phái khác của tu chân giới. Chỉ khi có chuyện khẩn cấp, mới có thể gửi thư màu vàng tới đây.

Vị đệ tử này đeo bao tay, cầm lấy phong thư màu vàng, dùng dao cắt giấy cẩn thận mở ra, sau đó lấy giấy viết thư ra, trải phẳng trên mặt bàn nghiên cứu.

Đọc thư xong, hắn ta lập tức đi tìm Phương Cảnh Tân.

Phương Cảnh Tân lại gọi Hạ Trường Sinh đến, đưa phong thư cho hắn.

“Trường Sinh, tu chân giới quyết định tổ chức đại hội trừ ma, xử lý chuyện Thạch Đông Lâm làm ra trận pháp luyện người.”

Trong thư nói rằng, sau luận đàn Vạn Pháp, bọn họ đã bắt giữ thành chủ của thành An Tây Nhị Sử. Trên người ông ta bị hạ chú, không thể nói một từ nào về chuyện trận pháp luyện người. Người của những môn phái khác đã mất một khoảng thời gian, cuối cùng cũng giải trừ được chú thuật trên người ông ta, buộc ông ta mở miệng.

Lúc đầu, thành chủ không muốn nói, vì vậy bọn họ đã hạ chú thuật khiến người đau khổ cho ông ta.

Trong thời gian ông ta kiên trì ngậm miệng, tại một thành nhỏ xa xôi khác, đã xảy ra thảm kịch cả thành biến mất.

Để phòng ngừa bi kịch lại xảy ra, mấy người của tu chân giới đã đứng lên, bí mật bắt thành chủ và người nhà của ông ta. Bọn họ để thành chủ nhìn dáng vẻ người nhà của ông ta đau khổ vì bị chú thuật cắn nuốt.

Rốt cuộc, thành chủ kia không đành lòng, khai báo tất cả mọi chuyện.

Người bày ra trận pháp luyện người này tên Thạch Đông Lâm, là đệ tử trước kia của Phục Hy viện.

Người này vì muốn thu thập pháp lực tối cao nên đã làm giao dịch với hung thú. Gã dùng cơ thể làm vật chứa hung thú, còn phải thực hiện một nguyện vọng của hung thú, hoàn toàn phá hỏng trận pháp do Phục Hy viện thiết lập ở vực sâu.

Muốn phá trận pháp này, cần duy trì pháp lực liên tục.

Mặc dù có năng lực của hung thú nhưng vẫn không đủ.

Làm thế nào để có được pháp lực liên tục không ngừng?

Thạch Đông Lâm đã làm ra trận pháp luyện người, bản thân sự tồn tại của con người chính là năng lượng có thể tiêu hao.

Gã phải luyện người cho đến khi có thể giúp gã mở vực sâu ra.

Nguyên nhân thành chủ này giúp Thạch Đông Lâm rất đơn giản.

Ông ta là người sùng bái vực sâu.

Thạch Đông Lâm có hung thú bám vào, đối với ông ta gã chính là tồn tại giống như thần linh.

Thành chủ lục tục khai ra tính toán của Thạch Đông Lâm.

Ngoại trừ con người, gã còn định thử luyện hàng loạt yêu ma thành trân châu.

Mà không lâu nữa sẽ đến mùa xuân, trên một ngọn núi xa xôi tên Thương Cẩu, bách quỷ dạ hành [*] sẽ diễn ra.

[*] bách quỷ dạ hành: khi màn đêm buông xuống, cả con đường vắng tanh, lúc này sẽ xuất hiện nhiều quái vật lạ, giống như đám rước trong hội chợ chùa, đi trên đường với khuôn mặt hung dữ, được mệnh danh là “Bách quỷ dạ hành”

Thạch Đông Lâm sẽ thiết lập trận pháp ở đó, giết chết tất cả yêu ma tụ tập.

Nếu gã thành công sẽ đến gần với việc mở vực sâu thêm một bước.

Những tu chân giả biết được kế hoạch, buộc phải quyết định một việc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phải giết Thạch Đông Lâm trước khi gã thực hiện được kế hoạch của mình.

Tung tích của Thạch Đông Lâm khó tìm, nhưng bọn họ đã biết mục đích của gã.

Núi Thương Cẩu.

Bách quỷ dạ hành sẽ diễn ra vào một ngày trước mùa xuân.

Bọn họ nhanh chóng thành lập đại hội trừ ma, hiện giờ đã chuẩn bị chạy tới núi Thương Cẩu.

Mục đích gửi thư rất đơn giản.

Phục Hy viện cần phái người đi cùng. Dù sao mục tiêu của bọn họ cũng là hung thú. Cả tu chân giới, chỉ có người của Phục Hy viện mới có kinh nghiệm đối chiến với hung thú.

Quan trọng nhất là, tuy nói hiện tại Thạch Đông Lâm đã tách khỏi Phục Hy viện, nhưng dù sao cũng chạy ra từ Phục Hy viện. Hy vọng người của Phục Hy viện có thể gánh vác ít nhiều trách nhiệm vì điều đó.

“Con sẽ đi.” Hạ Trường Sinh đã đọc thư xong.

“Dẫn Lâm Kiến đi cùng đi.” Phương Cảnh Tân nói.

“Con đang có ý này.”

Phương Cảnh Tân ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh, hơi bi thương: “Ta tin con, ta muốn bế quan tu hành một thời gian, trong khoảng thời gian ngắn có thể sẽ không ra ngoài.”

Hạ Trường Sinh từng thấy một số động vật, một số chim mẹ khi thấy chim non mới nở của mình không chống chọi nổi mùa đông, lúc sắp chết, chim mẹ sẽ xoay người bay đi, tránh né.

“Được, con sẽ xử lý.” Hạ Trường Sinh đồng ý với ông.

Phương Cảnh Tân cười cười, sau đó xoay người, rời khỏi.

Chỉ nhìn bên ngoài, ông vẫn là một thanh niên, nhưng tốc độ bước đi của ông đã già nua.

Hạ Trường Sinh cầm thư, đi tìm Lâm Kiến, giải thích đơn giản cho y.

“Ồ, lần đầu tiên ta và huynh cùng làm nhiệm vụ mà lại có độ khó cao như vậy sao?” Lâm Kiến cảm thấy không dám tin.

“Ngươi đi, hay không đi?” Hạ Trường Sinh mắt lạnh liếc y.

“Ta thu dọn hành lý ngay đây!” Lâm Kiến xoay người chạy đi.

“Thuận tiện giúp ta thu dọn chút y phục.” Hạ Trường Sinh lười muốn chết.

Lâm Kiến đồng ý: “Đã nói huynh gả cho ta thì sẽ không cần làm gì rồi.”

“Ai đồng ý gả cho ngươi?” Hạ Trường Sinh phản bác.

Lâm Kiến làm như không nghe thấy.

Sau khi Lâm Kiến rời khỏi tầm mắt, Hạ Trường Sinh nhìn bức thư trong tay, nhíu mày không nói.

Nếu là bình thường, hắn tự tin với pháp lực vô song của mình, khinh thường bất cứ ai.

Nhưng... Hung thú...

Nhiệm vụ lần này cũng không đơn giản.

Lâm Kiến đóng gói hành lý rất nhanh, đến phòng Hạ Trường Sinh tìm hắn.

Nhìn Lâm Kiến đi vào, Hạ Trường Sinh nói với y: “Ta có một ít đồ, muốn để ở phòng của ngươi?”

“Đồ cưới sao?” Lâm Kiến nói đùa.

Hạ Trường Sinh lười nói đùa với y, lấy ra một cái rương: “Mở ra nhìn xem.”

Lâm Kiến nghĩ, không phải đồ cưới thật đấy chứ.

Sau đó y mở rương ra, thấy được một đống trân châu.

Những trân châu này màu sắc khác nhau, điểm giống nhau là đều tỏa ra một luồng pháp lực mạnh mẽ.

“Ngươi phải biết, từ trước đến nay, trận pháp phong ấn vực sâu tốt nhất chính là bát quái trận của Chưởng môn thứ mười tám. Nhưng bát quái trận của ông ta cần rất nhiều thứ, sức mạnh của thần, tiên, yêu, ma, người, thú, linh hồn, quỷ, thiếu một thứ cũng không được. Trăm năm trước thần tiên gặp phải tác động của thiên nhân ngũ suy, đã lại ngủ say một lần nữa, không thể nào xuất hiện ở nhân gian trong thời gian ngắn. Nhưng tránh việc hung thú xuất thế lúc bọn họ ngủ say, nhóm thần tiên và thần thú đã để lại năng lượng đủ để có thể khởi động bát quái trận. Mà ta, trong lúc hành tẩu nhân gian, cũng đã thu thập những năng lượng cần thiết còn lại, ngoại trừ con người. Để có năng lượng của con người phải không ngừng luyện người. Hiện giờ, có thể nói chúng ta đã đủ hết năng lượng, chỉ còn thiếu một điều.”

“Thứ Thạch Đông Lâm đã trộm, chính là trận pháp của bát quái trận.” Lâm Kiến biết.

Hạ Trường Sinh gật đầu: “Lần này xuất chinh, có lẽ những người đó chỉ cần giết Thạch Đông Lâm là đủ, nhưng ta phải khiến gã giao bát quái đồ ra. Nhiệm vụ lần này rất khó, có thể ta sẽ tranh đấu với gã mấy năm. Những trân châu này, để ở chỗ ngươi trước, ngươi nhất định phải giữ cẩn thận, chờ ta.”

Lâm Kiến mang rương đi cất.

Y rất tin tưởng khả năng giấu đồ của mình.

Hạ Trường Sinh nhíu mày, ngồi cạnh bàn.

Đối với lần xuất hành này, hắn không lạc quan.

Thời gian không nhiều lắm, sau khi Lâm Kiến thu dọn hành lý xong, bọn họ lập tức xuất phát.

Hai người không nói cho những người khác biết nhiệm vụ xuống núi lần này là gì.

Nhưng khi bọn hắn vừa đi, một người trèo tường ra từ bên hông Phục Hy viện.

Cố Phương mím môi, nhìn đường xuống núi gập ghềnh chông gai.

Nàng khoác bọc hành lý, dứt khoát lên đường.

Người đầu tiên phát hiện không thấy Cố Phương là Đường Trĩ.

Không vì lý do gì khác, Đường Trĩ muốn hỏi Cố Phương có thể giúp hắn ta nhổ một sợi tóc bạc mới mọc sáng nay hay không.

Kết quả vừa đến phòng Cố Phương, bên trong chăn gấp gọn gàng ngăn nắp, người lại không thấy đâu.

Trên mặt bàn có một bức thư, mực nước chưa khô.

Ta muốn đi tìm đại sư huynh.

Không cần lo lắng, chớ tìm chớ mong.

Đường Trĩ vừa đọc, lập tức muốn thừa dịp Cố Phương chưa đi xa, đuổi theo kéo nàng trở về.

Kết quả càng đuổi, ngược lại bản thân càng chạy càng xa, mà Cố Phương thì vẫn không thấy bóng dáng.

Đường Trĩ không biết mình đuổi theo bao lâu.

Cho đến khi, hắn ta đi tới một nơi có rất nhiều tu chân giả tụ tập.

“Đây không phải Đường huynh đệ của Phục Hy viện sao?” Một giọng nói thân thiết vang lên.

Đường Trĩ ngẩng đầu nhìn người vừa nói chuyện với mình.

Hí, thật xấu hổ, chuyện xấu hổ nhất trên thế giới chính là ngươi gặp một người biết tên ngươi, nhưng ngươi lại không biết người ta.

“Kẻ hèn này tên Thường Khê Đình, trước đây từng đến quý viện tìm Phương Chưởng môn. Chẳng lẽ, ngươi cũng đến gia nhập đại hội trừ ma sao?” Thường Khê Đinh tò mò hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, ta ra ngoài không mang nhiều tiền, ngươi có thể mời ta ăn một bữa cơm không?” Đường Trĩ hỏi một cách hèn mọn.

“Đương nhiên có thể.” Thường Khê Đình lập tức đồng ý.

Nam nhân này có thể ở cùng.

Đường Trĩ nghĩ như vậy, theo một đám người đi đến núi Thương Cẩu trong vô thức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.