Sáng sớm Lâm Kiến tỉnh lại lập tức hắt xì một trận.
Chuyện gì đây, thơm quá.
Trong phòng y có hương thơm thế này sao?
Chăn cũng thật mềm thật thoải mái, là cảm giác thoải mái do tiền tài mang lại mà trước đây y chưa từng được hưởng thụ.
Lâm Kiến hoảng sợ một hồi, sau đó mở bừng mắt ra.
Chiếc giường mà y đang nằm đúng là không thuộc về y nhưng cũng không phải thứ xa lạ gì.
Lâm Kiến vươn tay sờ sờ trán mình với mong muốn nhớ lại được chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của y chỉ có bản thân uống hết ly này đến ly khác, tiếp theo vì hơi choáng váng nên y ghé lên bàn nghỉ ngơi, chuyện sau đó thì y chẳng nhớ được gì nữa cả.
“Đại sư huynh…” Sở dĩ cái giường này không xa lạ đương nhiên vì Lâm Kiến nhận ra nó là của Hạ Trường Sinh.
“Ta đây.” Giọng Hạ Trường Sinh truyền đến.
Lâm Kiến giãy giụa bò ra từ trong chăn, lúc này y mới thấy trong phòng Hạ Trường Sinh dựng lên bình phong, còn giọng hắn truyền qua từ bên kia bình phong.
“Đại sư huynh, huynh cẩn thận quá, huynh và ta chung phòng mà còn phải dựng bình phong sao? Ta cũng không phải loại cầm thú gì.” Lâm Kiến chống đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía bình phong.
“Ta đang tắm, không dựng bình phong ta mới cảm thấy kỳ lạ đấy.” Hạ Trường Sinh không hề tức giận: “Sáng sớm tỉnh dậy đều là mùi rượu hôi mù, ngươi cũng một thân mùi rượu, khiến giường, chăn và phòng ta đều là mùi rượu.”
Hạ Trường Sinh nói đến chỗ kích động còn khuấy động nước vang lên âm thanh, chuyện này khiến Lâm Kiến chắc chắn là hắn đang tắm thật.
“Thật ra ta lại thấy nơi này quá thơm.” Vẻ mặt Lâm Kiến ít nhiều gì có phần ghét bỏ.
Y không biết sau khi Hạ Trường Sinh thức dậy, phát hiện trong phòng đều là mùi rượu đã rải thứ gì.
Hạ Trường Sinh im lặng mấy giây, sau đó nói cho y nghe: “Ta cũng phát hiện ta đã làm quá rồi.”
Bản thân hắn cũng bị mùi hương làm sặc.
Trong phòng rất ấm áp, không biết Hạ Trường Sinh làm thế nào mà ra được.
Lâm Kiến đẩy chăn ra, sau đó phát hiện dưới gối bên cạnh có thứ gì đó cứng cứng.
Y vừa động đậy đã chạm đến cái hộp đó khiến nó phát ra âm thanh.
“Đường Trĩ nói hôm nay là sinh nhật của ngươi.” Giọng Hạ Trường Sinh lại vang lên: “Ta không kịp chuẩn bị gì, người cầm cái này trước đi, coi như quà.”
Lâm Kiến lấy cái hộp từ dưới gối ra.
“Không hổ là sư huynh, chỉ nhìn đóng gói bên ngoài thôi đã ngập mùi tiền rồi.” Lâm Kiến khen ngợi.
Hạ Trường Sinh phát ra tiếng cười bất đắc dĩ: “Nói hươu nói vượn.”
Lâm Kiến mở hộp ra, phát hiện bên trong đặt một cây trâm ngọc, nhìn qua thì hẳn là cùng loại với cây mà Hạ Trường Sinh đang dùng.
“Đại sư huynh, so với sư huynh thì pháp lực của ta cực kỳ nhỏ bé, lại thêm pháp khí phong ấn thì sư đệ huynh là ta đây không khác gì người thường cả.” Lâm Kiến rất cảm ơn tâm ý của Hạ Trường Sinh, y cũng biết chắc chắn giá trị của cây trâm này rất xa xỉ nhưng mà…
Nên hiểu đều hiểu.
Hạ Trường Sinh là vì không khống chế được sức mạnh của bản thân nên mới cần pháp khí phong ấn, còn y nhận cái này thì hoàn toàn không dám cài ra ngoài.
“Ngươi bị ngu à.” Hạ Trường Sinh nói: “Sao ta lại tặng pháp khí phong ấn cho ngươi được, ngược lại, đó là thứ tăng cường pháp lực. Nguyên luyện gần giống nhưng không giống hết.”
Hạ Trường Sinh rất muốn lắc cho Lâm Kiến tỉnh lại, hắn là một kẻ không biết suy xét vậy sao? Rốt cuộc người này nhìn nhận hắn thế nào vậy hả?
“Đa tạ đại sư huynh.” Lâm Kiến nghe vậy thì cười tủm tỉm nhận lấy.
“Ừ.” Hạ Trường Sinh hừ một tiếng, sau đó tiếp tục ngâm nước.
Lâm Kiến ngồi trên giường, cân nhắc một chút, sau đó thả trâm ngọc vào lại trong hộp, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Hạ Trường Sinh không thấy động tác của y, vẫn còn đang lải nhải.
“Tối hôm qua, khi bọn họ kêu ngươi uống rượu ngươi không nên nghe lời như vậy, mấy tên đó đúng là quá ác. Nhưng mà ngươi cũng thật là, sao bọn họ bảo ngươi uống là ngươi…”
“Hù!” Lâm Kiến ló nửa người từ sau bình phong ra, hù dọa Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nghe thấy tiếng y, bất đắc dĩ kéo khăn lông đang đắp trên mặt xuống, mở mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lâm Kiến há hốc miệng.
Thùng tắm bình thường đều là dạng đứng, sau khi đổ đầy nước, không đến gần nhìn thì không thấy gì cả. Nhưng loại thùng tắm mà Hạ Trường Sinh đang dùng lại là loại to rộng, có thể nằm được bên trong luôn. Đầu Hạ Trường Sinh gối lên gối đá, hai chân gác lên nhau đặt lên thành thùng tắm, cả người ngâm trong nước ấm, trên người đắp một tấm thảm màu trắng, trên mặt đắp một chiếc khăn lông.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trên người hắn đều là nước, ngay cả trên mặt cũng có giọt nước nhỏ xuống.
Thấy Lâm Kiến thò qua đây, cẳng chân trần trụi của Hạ Trường Sinh giật giật. Thẹn thùng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nháy mắt tiếp theo, Hạ Trường Sinh lập tức mở miệng mắng người: “Ngươi đoán xem sao ta lại phải dựng bình phong?”
Lâm Kiến ho khan một tiếng, tầm mắt một đường quét từ mái tóc dính nước đến tận cẳng chân bóng loáng của hắn.
“Đại khái là… không muốn cho người khác thấy huynh đang tắm rửa?” Lâm Kiến to gan suy đoán.
Hạ Trường Sinh trừng mắt nhìn y.
Lâm Kiến cười: “Ha ha.”
“Ngươi muốn ta khen ngươi thông minh hả?” Hạ Trường Sinh cũng không biết bản thân nên đưa ra phản ứng gì.
Lâm Kiến lại nhìn hắn một cái.
“Đừng nhìn nữa, còn nhìn hai mắt rơi ra đến nơi rồi.” Hạ Trường Sinh không biết bản thân phải ám chỉ đến mức nào thì Lâm Kiến mới có thể rời khỏi chỗ này, ngoan ngoãn ngồi về giường, chờ hắn tắm xong đây.
Rõ ràng Lâm Kiến không hiểu ý của hắn, y bước lên mấy bước, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm của Hạ Trường Sinh, dùng tay vớt nước tưới lên người Hạ Trường Sinh.
“Không cần một tên tửu quỷ người đầy mùi rượu giúp ta.” Hạ Trường Sinh muốn đắp lại khăn lông lên mặt: “Ngươi muốn về phòng mình thì có thể ra ngoài rồi.”
Tay Lâm Kiến đặt trong nước ấm của bồn tắm, tiện tay khua khua.
“Rốt cuộc ngươi có đi không hả?” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ.
Lâm Kiến đối diện với hai mắt Hạ Trường Sinh, cười cười.
Hạ Trường Sinh dùng khăn lông xoa mặt, không muốn lên tiếng.
“Ta còn biết có thứ khiến đại sư huynh thoải mái hơn.” Lâm Kiến dịu giọng dỗ hắn.
Hạ Trường Sinh đỏ mặt nhìn y, nói: “Ngươi à…”
Tay Lâm Kiến trong nước chậm rãi đến gần thân thể Hạ Trường Sinh, sau đó xốc thảm lông che thân thể hắn lại, dò vào trong.
Hạ Trường Sinh gần như hoảng sợ theo bản năng, chân vốn gác trên thành bồn cũng rụt vào trong nước, tiếp theo hắn hơi nhổm dậy, bắt lấy tay Lâm Kiến.
“Huynh thả lỏng là được.” Lâm Kiến thò lại hôn hắn một cái, an ủi Hạ Trường Sinh xong lại tiếp tục với vào trong.
Hạ Trường Sinh bắt lấy cánh tay y, không định buông ra.
“Ta mới không thèm một tên sâu rượu hôn.” Hạ Trường Sinh nói lời ghét bỏ.
Lâm Kiến đứng dậy, khom lưng hôn hắn.
Hai mắt Hạ Trường Sinh dần dần mơ hồ đi.
Trong phòng, tiếng nước cùng với tiếng thân thể ma sát ái muội hỗn loạn cùng nhau.
Sau khi xong việc, Lâm Kiến nhân cơ hội ôm lấy Hạ Trường Sinh, không ngừng hôn môi.
Nếu không phải sợ dọa đến người tuổi thì lớn nhưng vẫn cực kỳ ngây thơ như Hạ Trường Sinh, Lâm Kiến đã sớm nhân cơ hội làm đến bước cuối rồi.
Hạ Trường Sinh lấy lại phản ứng, tức thì ôm Lâm Kiến kéo nửa người trên của y vào trong nước.
Lâm Kiến hơi kinh ngạc.
Thời điểm Hạ Trường Sinh có hành động vẫn rất hung hãn.
Muộn một chút, cuối cùng chúng đệ tử Phục Hy viện cũng lục tục tỉnh lại từ trong bữa tiệc, nhanh nhẹn thu dọn một chút đều đi chúc mừng sinh nhật Lâm Kiến.
“Chúc tiểu sư đệ của chúng ta, tuổi tuổi bình an, được như ước nguyện.” Đường Trĩ dẫn đầu.
“A!”
Lâm Kiến uống nước đã được Hạ Trường Sinh đổi, cười tủm tỉm, cảm thấy mọi chuyện trước mắt đều thật không chân thực.
Trước năm mười ba tuổi, y cho rằng đời mình chính là trà trộn ven đường, vừa trộm đồ vừa gạt người, làm những việc không khác gì cha mẹ mình, cuộc sống cũng chẳng có niềm vui bất ngờ nào.
Nhưng mà, hiện tại y đang ngồi trong môn phái nổi danh nhất tu chân giới, là tiểu đệ tử người người yêu thương.
“Uống!”
“Dù sao mấy ngày nay đều để mừng năm mới, uống thoải mái!”
Người Phục Hy viện thực sự tùy ý.
“Đại sư huynh đâu?” Trong bữa tiệc có người hỏi: “Đại sư huynh mà Lâm Kiến thích nhất đi đâu rồi? Không đến chúc phúc hai câu sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đại sư huynh vừa mới bị Chưởng môn gọi đi rồi.” Có người nói.
Lâm Kiến uống nước, tóc dùng một cây trâm nhìn có phần quen mắt cố định lại. Y thở ra một ngụm khí nóng, nhìn ra bên ngoài.
Tuyết sắp rơi.
Theo lời dặn dò, Hạ Trường Sinh đi đến nóc nhà Tàng Thư các.
Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Cảnh Tân gặp hắn ở chỗ này vào ban ngày.
Lúc hắn vừa đến, Phương Cảnh Tân đang ôm một cái mâm, ăn các loại điểm tâm đủ hình dạng.
Không hổ là tết âm lịch, cuối cùng đầu bếp của Phục Hy viện cũng chịu chi nhiều tiền làm ít đồ ăn tươi mới.
“Con về lần này là chuẩn bị dẫn Lâm Kiến ra ngoài sao?” Phương Cảnh Tân hỏi tính toán của Hạ Trường Sinh.
“Đúng là con có dự định này, chẳng qua chủ yếu vẫn phải xem ý ngài, nếu ngài cảm thấy y chưa thể xuất sư, vậy ngài lại phải dạy dỗ y thêm mấy năm rồi.” Hạ Trường Sinh bước chậm đi về phía ông.
“Trường Sinh à.” Phương Cảnh Tân thở dài.
“Sao vậy ạ?”
“Thỉnh thoảng ta sẽ nghĩ, có phải ta đã làm sai rồi không?” Phương Cảnh Tân nhìn khung cảnh màu trắng bạc, sáng nay có rơi một ít tuyết, toàn bộ nơi này dần dần bị tuyết trắng nhuộm màu.
“Ý ngài là phương diện kia? Thạch Đông Lâm? Nếu là gã thì con đã nghe rất nhiều lời sám hối của ngài rồi.” Hơn nữa còn rất ghét: “Nếu ngài còn muốn nói về hắn ta thì con đi đây.”
“Không.” Phương Cảnh Tân cười nhìn Hạ Trường Sinh: “Ta không phải nói nó.”
Hạ Trường Sinh thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Ta đang nói con đấy.” Tươi cười nhàn nhạt của Phương Cảnh Tân dần thu lại: “Có lẽ ta đúng là một kẻ đần thật, vẫn luôn đưa ra lựa chọn sai lầm.”
Bước chân Hạ Trường Sinh khựng lại, kế tiếp lại kiên định bước về phía ông, nói: “Không hề, từ góc độ của ngài thì con cảm thấy ngài lựa chọn rất tốt, không thể bắt bẻ, hoàn mỹ cực kỳ.”
“Nếu ta có thể có được sự quyết đoán như con thì tốt rồi.” Phương Cảnh Tân hâm mộ.
“Rất khó.” Hạ Trường Sinh hất tóc một cái, chìm sâu trong sự hoàn mỹ của bản thân: “Nếu đơn giản thế đã giống con được rồi thì thế giới này không vừa đâu.”
Phương Cảnh Tân cười ha ha.
Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng đi đến bên cạnh ông.
“Lâm Kiến thích con lắm.” Phương Cảnh Tân nhắc đến chuyện này.
“Con biết.” Hạ Trường Sinh khoanh tay trước ngực, giọng điệu như lẽ dĩ nhiên.
Hắn cũng nhìn ra được, Lâm Kiến yêu hắn đến chết đi sống lại.
“Bây giờ ta nên làm gì đây?” Phương Cảnh Tân hỏi hắn.
“Nếu con biết thì sẽ không để mặc một thằng nhãi đùa bỡn mình đến xoay vòng vòng rồi.” Hạ Trường Sinh đá một cú lên đống tuyết chất chồng trên nóc nhà, như để hả giận.
Phương Cảnh Tân hít một hơi, nói hắn: “Đồ đồ đệ không có mắt nhìn, cẩn thận đá trúng ta.”
Ông còn chưa nói hết lời thì Hạ Trường Sinh đã lại đá một cú mạnh hơn, hất cả tuyết bắn lên người Phương Cảnh Tân.
Phương Cảnh Tân: “...”
May ông là một người có tính tình tốt.
Sắc trời dần trở tối, muộn một chút đúng là có tuyết rơi thật.
Trên đường Hạ Trường Sinh quay về, tuyết càng rơi càng lớn, cho nên hắn rẽ vào đình hóng gió, tạm tránh một lát.
Trong chốc lát trận tuyết này không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Hạ Trường Sinh quấn chặt áo choàng trên người, bị trời băng đất tuyết làm lạnh đến phát run, sau đó hắn ghé vào lan can ngắm tuyết rơi.
Tuyết ào ào rơi xuống, hệt như lông ngỗng bay lả tả.
Trong một khoảng trắng xóa có một người giương ô vẽ hoa tử đằng, y đi trong tuyết, nhấc chân hướng về Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh không cần nghĩ cũng đoán được người đến là ai.
Lúc sắp đến đình hóng gió, tán ô khẽ nâng lên, Lâm Kiến cười với Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nhớ đến lời Phương Cảnh Tân hỏi hắn, bây giờ ông nên làm gì.
Bây giờ làm gì? Hắn cũng không biết bây giờ phải làm thế nào?
____
Vở kịch nhỏ:
Chúng đệ tử Phục Hy viện: Lâm Kiến thích đại sư huynh nhất!
Hạ Trường Sinh: Nói cho ta biết, Phục Hy viện còn có bao nhiêu người biết ngươi thích ta?
Lâm Kiến: Các đệ tử chính thức, nấu cơm, làm vệ sinh, cắt hoa cắt cỏ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]