Cuối cùng, tất cả những gì Liễu Diệc Hành có thể nhìn thấy chỉ là bầu trời u ám, những đám mây vô tận và tiếng chim hót líu lo bay ngang qua.
Y nằm trên bãi cỏ, ôm ngực, Không Sơn kiếm trong tay hơi run lên.
Nó đang thương tiếc.
Không ai để tang cho con người vĩ đại nhất trong trăm năm qua.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai mặt trời.
Không, không phải mặt trời, đó là một đôi mắt vàng kim. Sau đó Liễu Diệc Hành thấy được một con hung thú.
Lúc ấy vực sâu đã đóng, nhưng y vẫn thấy tình huống bên trong khe hở.
Hiện giờ y thấy một hung thú đang tự chải vuốt lông.
Liễu Diệc Hành nhìn nó, chờ xem nó nói gì với mình.
Nhưng mà con hung thú không nhìn y, nó chải vuốt lông xong bắt đầu xem móng vuốt của mình.
Đột nhiên Liễu Diệc Hành cảm thấy ngực càng buồn bực.
Phải biết rằng y đã bị hung thú mắng mỏ suốt chặng đường đến đây.
Kết quả lại dừng ở nơi này với con hung thú chẳng nói tiếng nào với y, kẻ trên trời kẻ dưới mặt đất.
Cuối cùng hung thú cũng thấy được người bên dưới.
Thế mà Liễu Diệc Hành còn thấy hơi mong đợi.
Nơi này quá yên tĩnh, nghe tiếng hung thú chửi đổng cũng rất tốt.
Nhưng con hung thú đó lại lắc đầu, dáng vẻ chỉnh tề duyên dáng đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Liễu Diệc Hành cảm thấy ánh mắt nó giống như mình quấy rầy sự thanh tĩnh của nó.
Y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3741601/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.