Mấy ngày nay, thành An Tây Nhị Sử đúng là nơi náo nhiệt nhất khu vực quanh đây.
Hoa đăng thắp lên, ca múa thâu đêm.
Đường Trĩ ngồi trên mũi thuyền, nhìn màn đêm giăng bầu trời, sóng gợn lăn tăn phản chiếu ánh đèn bên bờ. Hắn ta không nhịn được mà học đòi văn vẻ xòe cây quạt xếp vừa mua ra, nặn hồi lâu mới nhớ ra được câu thơ của người xưa.
Gần đó vang lên tiếng tiêu du dương động lòng người, Đường Trĩ đệm theo nhạc, ngâm nga đầy nhịp điệu.
"Đêm qua gió thổi, sao đầy, bên đông nhà quế, phía tây họa lầu [*]. Câu tiếp theo là gì quên rồi, nhưng mà nhớ hình như không hợp cảnh lắm." Hắn ta cười xấu xa, dùng cây quạt gãi gãi đầu.
"Thân không cánh phượng bay mau, sừng tê dạ điểm nhìn nhau cảm lòng."[*] Tiếng tiêu ngừng, một bên rèm vốn thả xuống được vén lên, người ngồi sát vách quay đầu nhìn về phía này.
[*] Vô Đề của Lý Thương Ẩn, bản dịch thơ của Hải Đà
Đường Trĩ sửng sốt.
"Đúng là kỳ ngộ nha, vị này là... Công tử đã từng bị muội muội bẻ gãy tay." Người nọ hơi mỉm cười, người đã rời khỏi ngọn đèn dầu.
Đông Phương Thần Khê, hoặc gọi cậu ta là Đông Phương Tố Quang.
Đường Trĩ ngây người há hốc, sau đó dùng tay khép cằm lại.
Đông Phương Thần Khê xoay cây tiêu trong tay, thản nhiên tự đắc.
"Đông Phương công tử, sao ngươi lại ở đây?" Đường Trĩ ngạc nhiên vô cùng.
"Có người bạn nói với ta, sắp tới ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3726638/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.