Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay, thành An Tây Nhị Sử đúng là nơi náo nhiệt nhất khu vực quanh đây.

Hoa đăng thắp lên, ca múa thâu đêm.

Đường Trĩ ngồi trên mũi thuyền, nhìn màn đêm giăng bầu trời, sóng gợn lăn tăn phản chiếu ánh đèn bên bờ. Hắn ta không nhịn được mà học đòi văn vẻ xòe cây quạt xếp vừa mua ra, nặn hồi lâu mới nhớ ra được câu thơ của người xưa.

Gần đó vang lên tiếng tiêu du dương động lòng người, Đường Trĩ đệm theo nhạc, ngâm nga đầy nhịp điệu.

"Đêm qua gió thổi, sao đầy, bên đông nhà quế, phía tây họa lầu [*]. Câu tiếp theo là gì quên rồi, nhưng mà nhớ hình như không hợp cảnh lắm." Hắn ta cười xấu xa, dùng cây quạt gãi gãi đầu.

"Thân không cánh phượng bay mau, sừng tê dạ điểm nhìn nhau cảm lòng."[*] Tiếng tiêu ngừng, một bên rèm vốn thả xuống được vén lên, người ngồi sát vách quay đầu nhìn về phía này.

[*] Vô Đề của Lý Thương Ẩn, bản dịch thơ của Hải Đà

Đường Trĩ sửng sốt.

"Đúng là kỳ ngộ nha, vị này là... Công tử đã từng bị muội muội bẻ gãy tay." Người nọ hơi mỉm cười, người đã rời khỏi ngọn đèn dầu.

Đông Phương Thần Khê, hoặc gọi cậu ta là Đông Phương Tố Quang.

Đường Trĩ ngây người há hốc, sau đó dùng tay khép cằm lại.

Đông Phương Thần Khê xoay cây tiêu trong tay, thản nhiên tự đắc.

"Đông Phương công tử, sao ngươi lại ở đây?" Đường Trĩ ngạc nhiên vô cùng.

"Có người bạn nói với ta, sắp tới ở đây có tiết mục, mời ta đến xem cùng, không ngờ sẽ gặp lại ngươi." Đông Phương Tố Quang đẩy bánh xe, chuyển hướng xe lăn, đối diện với Đường Trĩ.

Cậu ta nói không ngờ, nhưng giọng điệu lại không hề có chút kinh ngạc nào.

"Là vậy à." Đường Trĩ nở nụ cười cởi mở, nhưng giọng cười cũng có chút mất tự nhiên.

Mấy ngày nay, từ nơi họ xuất phát cho đến thành An Tây Nhị Sử, trời mưa tầm tã mấy ngày liền, đường đi khó khăn, ngay cả họ cũng nhờ vào việc Hạ Trường Sinh chém mây, làm trời trong xanh rồi ngự kiếm mới đến đây vào sáng nay.

Mà trước khi đi hắn ta còn nhìn thấy người này ở tòa thành lúc đầu, cho nên thời gian cậu ta đi sớm nhất cũng là cùng lúc với họ, người bình thường không thể nào đến đây trước họ được. Phân tích ra như vậy, rất khó để hắn ta không nâng cao cảnh giác.

Đông Phương Tố Quang nhìn biểu cảm của hắn ta, cậu ta cũng không giải thích, chỉ hơi mỉm cười rồi quan tâm hỏi: "Tay ngươi khỏi hẳn chưa?"

"Khỏi rồi, nhờ phúc của ngươi." Tuy lần khám trước Đường Trĩ bị người này dọa sợ quá chừng, nhưng bản lĩnh của cậu ta đúng là không tệ, bản thân mình khỏi rất nhanh, bây giờ có thể cầm quạt nghịch rồi.

Đông Phương Tố Quang ngoắc ngoắc hắn ta.

Đường Trĩ chầm chậm nhích chân đi qua, chân thì đi lên trước nhưng nửa người trên lại vô cùng thành thật mà ngả về sau.

Đông Phương Tố Quang cười nhìn hắn ta, hỏi: "Lúc chúng ta gặp nhau lần đầu, không phải ngươi còn muốn trao đổi địa chỉ, thư từ qua lại với ta à? Sao lần gặp thứ hai lại lạnh lùng như vậy, lời nam nhân nói đúng là không tin được."

"Cũng không phải như vậy." Đường Trĩ mở quạt ra, học bộ dạng của Hạ Trường Sinh che nửa mặt mình.

Chủ yếu là do hắn ta sợ bị Đông Phương Tố Quang nhìn thấy vẻ mất tự nhiên của mình.

Vì hiện tại hắn thật sự cảm thấy người này cực kì khả nghi.

Đã từng sống qua một đời, kỹ năng xu lợi tránh hại của hắn ta rất toàn diện.

Thấy Đường Trĩ đến, Đông Phương Tố Quang cách tấm rèm nắm tay hắn ta, sau đó dùng sức kéo một cái.

Cây quạt của Đường Trĩ rung lên rơi xuống sàn, hắn ta sợ hãi ngẩng đầu lên.

Rèm cửa rơi trên đỉnh đầu hắn ta.

Đông Phương Tố Quang kéo tay Đường Trĩ, kiểm tra một lượt rồi buông ra, nói với hắn ta: "Tay ngươi đúng là đã khỏi hẳn rồi."

"Ngươi là đang... khám lại hả?" Đường Trĩ hất tấm rèm ra sau đầu, cúi người nhặt cây quạt lên.

"Ngươi là bệnh nhân đầu tiên của ta, ta rất muốn trị khỏi cho ngươi." Đông Phương Tố Quang lần đầu tiên làm đại phu, cho nên vô cùng để ý.

Đường Trĩ nghe vậy, cảm giác như bị sặc nước bọt: "Khụ khụ khụ khụ."

"Tự nhiên ho khan, ngươi còn có bệnh gì à?" Đông Phương Tố Quang quan tâm nhìn hắn ta.

"Ta chỉ bị dọa thôi, ta lại là bệnh nhân đầu tiên của ngươi. Ta nghĩ, tay của ta có thể khỏi hẳn, một nửa là do có vận khí tốt." Đường Trĩ nói lời thật lòng.

"Sao có thể do vận khí tốt được chứ, rõ ràng là nhờ bản lĩnh của ta." Mặt Đông Phương Tố Quang không có cảm xúc nào, không vui nói.

Thấy cậu ta rõ ràng không vui, Đường Trĩ không nhịn được mà vội vàng nói tiếp: "Y thuật của ngươi cao siêu, chỉ là ta rất đa nghi."

"Vậy à? Ngươi đa nghi lắm sao?" Đông Phương Tố Quang cười.

Đường Trĩ bày ra vẻ mặt thâm trầm, trịnh trọng gật đầu nói: "Đúng vậy, vì ta rất đa nghi."

Hắn ta không nói ngoa, dù hắn ta từ bên kia đi đến cạnh Đông Phương Tố Quang nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định. Đường Trĩ tách khỏi đám Hạ Trường Sinh rõ ràng là vì muốn đi dạo quanh tìm thú vui, nhưng kiếm của hắn ta vẫn luôn không rời khỏi người, hoàng phù thường dùng cũng đặt ở chỗ có thể lấy ra bất kì lúc nào.

Lời hắn ta nói không hề giả, người này thật sự đáng nghi.

"Lần trước ta kể cho ngươi nghe chuyện cha ta làm gãy chân ta, muốn phối hôn ta cho quỷ." Đông Phương Tố Quang nói: "Hôm nay gặp được ngươi, có phải đến lượt ngươi kể chuyện rồi không?"

"Kể chuyện, được thôi." Đường Trĩ cười tươi rói, hỏi cậu ta: "Ngươi muốn nghe chuyện Tôn Đại Thánh và vài bộ Âu phục của hắn, hay là Godzilla và Ultraman, tình yêu cấm kị khác không gian? Hoặc là, Sốc! Công chúa Bạch Tuyết và mẹ kế của nàng lại lén lút có tình cảm như vậy."

"Ngươi kể đi, ta cũng nghe không hiểu." Đông Phương Tố Quang nói lời thật.

"Ta nói trước nhé, ngươi nghe có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi ta bất cứ lúc nào." Đường Trĩ bừng bừng hứng thú.

Đông Phương Tố Quang cười hơi mất tự nhiên.

"Ngày xưa có một con quái thú nhỏ, không cha không mẹ, con quái thú nhỏ này và một đám quái thú nhỏ ở trong nhà do mấy quái thú lớn dựng nên." Đường Trĩ trầm giọng kể.

"Chuyện này là chuyện vài bộ Âu phục à? Hai là tình yêu cấm kị? Hay là, tình cảm lén lút?" Nghe đoạn mở đầu, Đông Phương Tố Quang không biết hắn ta đang kể chuyện gì.

Đường Trĩ im lặng một lát, sau đó nói: "Là chuyện lén lút."

"Rồi."

"Rất nhiều quái thú nhỏ ở bên nhau, sau khi lớn lên bọn chúng tạo thành một đội quái thú, ra ngoài đánh siêu nhân. Quái thú nhỏ biết đám quái thú nhỏ khác ở cạnh nó không có năng lực gì, đi theo bên cạnh mình chỉ là tằm ăn rỗi lên thành quả mà mình nỗ lực. Nhưng quái thú nhỏ quá cô đơn, cho nên vẫn luôn im lặng để đám quái thú nhỏ kia ăn thứ mà mình đạt được. Cuối cùng, vào một ngày nọ, các quái thú nhỏ khác không chấp nhận mình chỉ có thể ăn đồ của quái thú nhỏ kia, vài con hợp tác với nhau, ăn luôn con quái thú nhỏ kia." Đường Trĩ vừa nói, vừa làm động tác một quái thú mở miệng rít gào: "Quái thú nhỏ chết đi, nhưng nó lại mở mắt ra lần nữa, đi đến thế giới khác, ở đây, nó biến thành ngựa nhỏ cầu vồng đáng yêu. Lần này ngựa nhỏ có cha mẹ, mang theo ký ức của kiếp trước, nó dự định làm một người bình thường. Nhưng khi nó sáu tuổi, thôn của ngựa nhỏ sắp bị ngập lụt. Ngựa nhỏ có tri thức của đời trước, hiểu rõ phải làm thế nào mới có thể ngăn tai họa như vậy xảy ra. Nó giúp đỡ thôn trang, sau đó những con ngựa nhỏ khác, thấy nó khác hẳn với những con ngựa con bình thường thì bắt đầu kiêng kị ngựa nhỏ, hơn nữa còn lấy cho nó một biệt danh rất khó nghe, gọi nó là, ôi là ngựa yêu."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn ta đã thấy ai đó rồi, sẽ không lừa nữa.

"Sau đó, có một con chim hòa bình màu máu đi đến thôn trang của ngựa nhỏ, nói với nó, ta biết có nơi thích hợp cho người như con ở, rồi mang ngựa nhỏ đến nhà toàn là chim nhỏ. Ở nơi đó, ngựa nhỏ không hoàn toàn buông cảnh giác, vì nó nhìn thấy, trong ổ chim nhỏ có một con sói xám. Ngươi nói có phải không nào, Thạch Đông Lâm." Cây quạt trong tay Đường Trĩ chuyển hướng.

Thạch Đông Lâm từ trong khoang thuyền đi ra.

Đường Trĩ quay đầu sang.

"Thì ra là vậy, cái gọi là người sinh ra đã hiểu biết, chỉ là người quên uống canh Mạnh Bà mà thôi." Thạch Đông Lâm cười.

"Đại sư huynh dỗ chúng ta về Phục Hy viện, ta nghĩ không nhiều nguyên nhân lắm." Đường Trĩ dựa vào cạnh thuyền, chậm rãi phe phẩy quạt.

"Ồ, ngươi gọi hắn là đại sư huynh?" Ý cười của Thạch Đông Lâm càng sâu.

"Hạ Trường Sinh vốn là đại sư huynh của Phục Hy viện, ta không gọi huynh ấy là đại sư huynh thì gọi huynh ấy là gì?" Đường Trĩ cảm thấy gã thật sự buồn cười.

"Trước đây ta luôn cảm thấy vô cùng kì lạ, tại sao ngươi không thích ta như vậy." Thạch Đông Lâm nghi hoặc: "Vào ngày rời đi đó, ngươi nói nhìn ta thôi đã biết, ta và ngươi không chung đường. Ta tò mò đáp án của vấn đề này rất lâu."

"Chà, thật ra lúc đó ta thuận miệng nói thôi." Đường Trĩ lắc lắc cây quạt, thản nhiên tự đắc: "Thật ra ý của ta rất đơn giản, xem ra ngươi là một kẻ cuồng M [*] thiếu dạy dỗ, thiếu đánh, còn bản thân ta cũng là một cuồng M khát vọng được trói buộc, chúng ta đều là M, vậy thì đương nhiên không hợp rồi. Đại sư huynh thì khác, S[**], trăm phần trăm là S, lại là một mỹ nhân S, đương nhiên hợp ở chung với ta."

[*] Cuồng M: người thích bị hành hạ ngược đãi.

[**] S: Sadism có nghĩa tiếng Việt là bạo dâm, chỉ những người có thói quen thích hành hạ và làm khổ bạn tình của mình.

"Là rất hợp, ta còn nhớ lúc rời khỏi Phục Hy viện, ta đã hạ nguyền rủa ác mộng vào hồn phách ngươi, là Hạ Trường Sinh giúp ngươi gỡ nhỉ?"

Nếu không, Đường Trĩ đâu chỉ không thể đang đứng trước mặt gã nói xàm mà đã sớm bị nỗi sợ cắn nuốt, biến thành một cái xác khô rồi.

"Tiểu mỹ nhân, ngươi cùng một giuộc với đám người này à?" Đường Trĩ ngầm hỏi Đông Phương Tố Quang.

Đông Phương Tố Quang mỉm cười gật đầu.

"Ngươi phải cẩn thận đó, kẻ trước mặt ngươi không phải là người." Đường Trĩ thủ thỉ.

"Vậy làm sao ngươi biết ta có phải là người hay không?" Đông Phương Tố Quang cố ý nói đùa.

Đường Trĩ bị chiếu rồi.

"Ta đúng là người, ở bên cạnh vị Thạch huynh đệ này, nửa là duyên phận, nửa là bất đắc dĩ." Đông Phương Tố Quang nói: "Các ngươi là người quen cũ gặp lại, có thể trò chuyện với nhau, không cần để ý đến ta."

Thạch Đông Lâm cười mà không nói.

"À ừm, nếu không có chuyện gì thì ta định nhảy thuyền, vì ta cảm thấy ở đây có hơi nguy hiểm." Đường Trĩ nói.

"Tại sao lại nguy hiểm? Vì thân thể ta chứa hung thú sao?" Thạch Đông Lâm hỏi.

"Không phải ngươi biết rất rõ à?" Đường Trĩ mỉa mai.

"Dạo trước ta có gặp Hạ Trường Sinh, vì hắn luôn truy tìm ta." Thạch Đông Lâm nói: "Ta thấy hắn, lại thấy tiểu đệ tử các ngươi mới nhận, Hạ Trường Sinh thể chất không có mệnh cách, vị tiểu đệ tử kia có Minh Mục, Phương Cảnh Tân chỉ là nghĩ cách gom đủ người giống ta thôi. Ta rất muốn cười nhạo Hạ Trường Sinh, nhưng hắn không đợi ta nói vài câu đã chém một kiếm đến."

Loại hành vi không nói nhiều chỉ ra tay này, đúng là Hạ Trường Sinh.

Đường Trĩ cong môi cười, rồi cười mỉa gã: "Đừng nói sư phụ như là một chuyên gia thực phẩm dinh dưỡng thay thế bữa ăn như vậy, hơn nữa, nếu như đại sư huynh biết có người cảm thấy huynh ấy đang bắt chước người khác, huynh ấy sẽ cầm kiếm không tiếc vạn dặm đuổi theo giết ngươi."

Nụ cười trên mặt Thạch Đông Lâm chưa từng thay đổi: "Xem ra ngươi thật sự rất thích hắn."

"Tất cả mọi người đều vô cùng thích đại sư huynh." Nếu huynh ấy vui lòng tiết kiệm một chút, mọi người sẽ càng thích huynh ấy.

"Ta khuyên ngươi đừng nên thích hết lòng hết dạ như vậy thì tốt hơn." Thạch Đông Lâm cười thành tiếng: "Nếu không ta sợ các ngươi lại đau lòng lần nữa, ta nghi ngờ đại sư huynh của các ngươi, làm chuyện giống như ta, có khế ước trói buộc với hung thú."

Nghe gã nói như vậy, Đường Trĩ thở dài, hắn ta lắc đầu nói: "Ngươi vẫn không biết tại sao sư phụ thất vọng về ngươi."

Vừa dứt lời, một thanh kiếm thật lớn chỉ thẳng vào Đường Trĩ.

Thanh kiếm này tên Quan Thương Hải, là Phương Cảnh Tân tặng cho Thạch Đông Lâm, tặng cùng với cái tên Thạch Đông Lâm này cho gã.

Đông Lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải. [*]

[*] Từ Đông đến Kiệt Thạch, ngắm biển lớn mênh mông (trích bài Quan Thương Hải của Tào Tháo).

Không ngắm được biển lớn, khiến cho ta băn khoăn.

"Khụ khụ." Tro bụi bay lên.

Quan Thương Hải lập tức chém tấm ván gỗ bên ngoài nơi Đường Trĩ đã đứng, Đông Phương Tố Quang rời đi trong đường tơ kẽ tóc.

Còn Đường Trĩ, đã sớm không còn ở đó.

Thuyền xuôi theo dòng nước, tiếp tục đi về sau.

Vì chiếc thuyền hoa này khá lớn nên Thạch Đông Lâm cũng không làm hỏng chỗ quan trọng của thuyền, thuyền vẫn có thể đi.

Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, Thạch Đông Lâm chắp tay sau lưng đứng trên đầu thuyền, nỗi thương cảm vụt qua trong nháy mắt.

Tạm biệt như vậy.

Thuyền hoa chậm rãi rời đi, tốn một chút thời gian mới cách xa vị trí cũ.

Khi thuyền hoa rời khỏi nơi này, người trốn dưới nước lập tức ngoi đầu lên.

"Phụt." Đường Trĩ phun một ngụm nước, biến ra một tấm gỗ đỡ thân thể mình, hắn uể oải dựa lên tấm gỗ, lay động theo dòng nước.

Suýt chút nữa là chết rồi, xui xẻo.

Đại sư huynh à, thì ra phía trước có nhân vật nguy hiểm như vậy, chẳng trách huynh bảo bọn đệ về Phục Hy viện. Lúc huynh bảo ấy, nên cứng rắn chút chứ.

"Đúng rồi, người giấy, ta phải báo cho đại sư huynh mới được." Đường Trĩ thò tay vào ngực, sau đó hắn ta sợ hãi phát hiện, người giấy Hạ Trường Sinh đưa cho hắn không thấy đâu: "Mẹ ơi, không phải rơi vào nước rồi đó chứ."

Đường Trĩ có hơi mờ mịt.

Cuối cùng, hắn ta đành bỏ cuộc, dựa vào sức nổi của gỗ, lại thực hiện một ít pháp thuật chậm rãi bơi vào bờ.

Khi ở chỗ hắn ta xảy ra chuyện, Hạ Trường Sinh vừa hay kết thúc tuần tra.

Thạch Đông Lâm che giấu hơi thở của mình, trước khi gã chưa làm ra chuyện gì, hắn không có cách nào tìm ra gã một cách chính xác được.

Đêm đến, Hạ Trường Sinh về tới khách điếm.

Hắn đợi một hồi, vậy mà ba sư đệ sư muội còn lại của hắn không ai về.

Hạ Trường Sinh có hơi buồn bực, sau đó tự gọi đồ ăn.

Ăn xong, Cố Phương lững thững về muộn, thấy Hạ Trường Sinh uống trà một mình nàng còn hơi ngạc nhiên.

"Đại sư huynh huynh không đi du thuyền à?" Cố Phương hỏi.

"Du thuyền?" Mặt Hạ Trường Sinh trầm xuống nhìn Cố Phương: "Các ngươi trẻ tuổi thích thật, nhiều hoạt động như vậy, không ai nhớ đến ta."

"Không phải huynh thích ở một mình hả?" Cố Phương không để ý lắm.

Hạ Trường Sinh hừ lạnh.

Cố Phương vuốt cằm, nói một câu kì lạ.

"Sao vậy?" Hạ Trường Sinh phản ứng rất nhanh.

"Lúc muội đang đi du thuyền, thấy Lâm Kiến du thuyền riêng với một người, ở trên thuyền uống rượu trò chuyện, muội tưởng người đó là đại sư huynh chứ?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Trường Sinh: "..."

Cố Phương cảm thấy biểu cảm hiện tại của Hạ Trường Sinh quá đặc sắc, nàng thật sự không thể nào hình dung ra.

"Ta không đi du thuyền..." Hạ Trường Sinh lặp lại sự thật này.

"À vâng." Rồi sao?

Hạ Trường Sinh im lặng đứng lên, sau đó đi ra cửa.

"Đại sư huynh, huynh đi đâu thế?" Cố Phương biết rõ còn cố hỏi.

"Ăn cơm no, đi tản bộ." Hạ Trường Sinh lạnh nhạt nói.

Cố Phương cười, nhưng nàng không dám cười quá phách lối, sợ Hạ Trường Sinh quay lại dạy dỗ nàng.

Và người ở cùng Lâm Kiến, đương nhiên là Tư Vô Ngưng.

Hai người bọn họ, cãi nhau cũng cãi rồi, đánh cũng đánh rồi, cuối cùng đột nhiên chẳng biết tại sao lại cùng nhau dạo thuyền trên sông, lại còn uống chút rượu.

Qua ba lượt rượu, hai người đã ngà ngà say.

Tư Vô Ngưng bắt đầu lải nhải, kể lại chuyện năm đó.

Hắn ta kể, năm đó hắn ta gặp Hạ Trường Sinh ở luận đàn Vạn Pháp. Trước kia, hắn chỉ nghe qua tên của Phục Hy viện, chưa từng gặp người của Phục Hy viện.

Mọi người đều biết, hiện tại luận đàn Vạn Pháp là hội nghị để mọi người du lịch, uống rượu, đánh pháo miệng.

Đông Xương môn phái hắn ta đến đây, là vì thấy hắn ta quá rảnh rỗi.

Người này là thiếu môn chủ của Đông Xương môn.

Nhưng từ xưa đến nay Đông Xương môn không có chế độ thừa kế, nên thiếu môn chủ cũng chẳng có gì ghê gớm.

Luận đàn Vạn Pháp quá nhàm chán, người đến cũng chẳng có gì thú vị. Tư Vô Ngưng ở hai ngày, suýt chút nữa là muốn tìm cớ để đi trước.

Cuối cùng, ngày nọ, một người gặp người mắng người tài ba xuất hiện.

Đó chính là Hạ Trường Sinh.

Theo như lời Tư Vô Ngưng, lúc ấy vì quá nhiều người ở quá gần Hạ Trường Sinh nên tâm trạng hắn rất tệ. Vì vậy mà trên luận đàn, hắn khẩu chiến với quần hùng, nói cho tất cả mọi người mất hết mặt mũi, nhưng lời hắn nói lại rất có lý, mọi người không thể nào phản bác lại.

Nếu câu chuyện dừng ở đây, nhiều nhất thì Tư Vô Ngưng chỉ mơ ước đến Hạ Trường Sinh mà thôi.

Sau đó, có tu chân giả vì biện luận mà tẩu hỏa nhập ma ngay trên luận đàn Vạn Pháp, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.

Lúc Tư Vô Ngưng suýt chút nữa bị một kiếm chém trúng, Hạ Trường Sinh anh hùng cứu mỹ nhân, ngay lập tức cứu Tư Vô Ngưng.

Tư Vô Ngưng ngã xuống đất, ngửa đầu nhìn Hạ Trường Sinh với tay áo bay bay, lập tức rơi vào tình yêu.

Tại luận đàn Vạn Pháp năm đó, hắn ta đã làm ra những chuyện như theo dõi Hạ Trường Sinh mọi lúc mọi nơi, lén lút tặng quà cho Hạ Trường Sinh, nhìn trộm Hạ Trường Sinh...

Tuy những chuyện hắn ta làm đều không được như ý, theo dõi bị phát hiện, quà tặng bị vứt đi, nhìn trộm bị đánh.

Tư Vô Ngưng không hề có năng lực phản kháng rơi vào tình yêu bất thường.

Sau đó hắn ta còn đuổi tới Phục Hy viện, dùng đủ các thủ đoạn, tuy không gặp được Hạ Trường Sinh nhưng lại làm phiền người của Phục Hy viện, bị đánh một trận rồi quăng xuống sườn núi.

"Hu hu hu." Tư Vô Ngưng uống say, bụm mặt khóc: "Ta thích huynh ấy như vậy, dụng tâm như vậy, tại sao Trường Sinh Quân nhìn thấy ta lại muốn tránh đi? Tại sao ta không có được huynh ấy?"

Lâm Kiến nằm trên ván thuyền, hai tay gối sau gáy, nhìn bầu trời đầy sao.

Mặt hồ trong vắt phản chiếu ánh đèn trên bờ và vô vàn ngôi sao trên bầu trời, biến thành cảnh sao trời trong gương.

Say rồi chẳng biết trời trong nước, thuyền ngập mộng trong lướt sông sao. [*]

[*] Trích Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ của Đường Ôn Như.

Tư Vô Ngưng khóc lóc kể lể, phát hiện Lâm Kiến đã chạy đến đuôi thuyền, hắn ta đành phải tiếp tục uống một mình. Kết quả không cẩn thận uống quá nhiều, đầu nghiêng một bên, nằm vật xuống ngủ.

Lâm Kiến cũng uống rất nhiều, y không ngồi dậy nổi, cũng không thể về khách điếm, thế là đành phải nằm trước, đợi tỉnh rượu rồi rời đi.

Nếu thích là được, nếu dụng tâm là được.

Thì Hạ Trường Sinh đã thuộc về y từ lâu.

Lâm Kiến cười nhạo Tư Vô Ngưng, đồng thời cũng tự giễu mình.

Y có thể thoát khỏi thân phận đứa trẻ nghèo khổ ti tiện, có được thân phận đệ tử Phục Hy viện và sống thoải mái đến hiện tại, tất cả đều là vì Hạ Trường Sinh.

Nhưng mà, nói ra có lẽ rất nhiều người không thể hiểu được.

Thật ra Lâm Kiến không thèm để ý những điều đó.

Làm tên trộm ti tiện cũng được, làm tu chân giả giúp đỡ chính nghĩa, hành hiệp trượng nghĩa, trảm yêu trừ ma cũng được.

Đều được cả.

Với bản thân y, y chưa phát hiện ra chuyện gì mà y hoàn toàn không làm được, hơn nữa còn không muốn làm.

Vì có được Hạ Trường Sinh mà mình muốn, chuyện đầu tiên Lâm Kiến làm là thoát khỏi thân phận mà bản thân mình chẳng thèm để ý đến, thậm chí có thể nói là thoát khỏi nơi thoải mái, đi đến tu chân giới mà mình không hề biết.

Mọi thứ đều là y cố ý, mọi chuyện đều là y tính kế.

Một đường đi tới, tất cả mọi thứ, đều vì một cái hôn thật sâu vào buổi tối kia.

Nếu dụng tâm là có thể có được hắn, vậy thì, Hạ Trường Sinh đã sớm là của y!

Vì uống say, nụ cười trên mặt Lâm Kiến có hơi ngốc nghếch.

Có điều, xuỵt, có quá nhiều thứ không thể lộ ra, cứ như vậy đi.

"Ha ha ha."

Y nằm trên ván gỗ, sau đó cầm chén rượu bên cạnh, nằm uống một chén.

Rượu chưa uống hết đã bị đổ đến một nửa.

Lâm Kiến lắc đầu, y đành phải buông chén rượu ra, rồi chầm chậm muốn khép mắt lại.

Trước khi ngủ, y liếc nhìn ánh trăng tròn vành vạnh.

Trên mặt trăng có thứ gì đó màu trắng thoáng qua.

Lâm Kiến không kịp nhận ra.

Chỉ chốc lát sau, một đôi giày giẫm bên cạnh đầu y, áo bào rộng rũ xuống.

Lâm Kiến ngửa đầu nhìn, thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Trường Sinh.

Mỹ nhân dưới trăng.

Lâm Kiến chợt nhớ lại lần thứ hai y gặp Hạ Trường Sinh, hắn ngồi trên cây dưới ánh trăng, cầm quạt mỉm cười.

Dù không phải vừa gặp đã yêu, nhưng cũng coi như hai lần gặp mặt đã động lòng.

"Đã nói tối nay đi chơi nhỉ?" Hạ Trường Sinh ngồi xuống, khẽ hỏi y.

"Ngại quá, ta muốn về..." Lâm Kiến uể oải: "Nhưng mà... Hình như ta say rồi, cho nên... chờ ta nghỉ chút đã."

Tư Vô Ngưng ở đầu thuyền vẫn chưa biết người mà mình ngày nhớ đêm mong đã xuất hiện, còn đang lải nhải nói chuyện.

"Xem ra ngươi đã có người làm bạn rồi." Hạ Trường Sinh có chút bội phục: "Ta bảo ngươi tìm nam nhân trên đường đi, nhưng hiệu suất này của ngươi vẫn hơi cao đó."

"Ha ha ha." Lâm Kiến nghe vậy chỉ muốn cười.

Hạ Trường Sinh chuẩn bị đứng lên: "Nếu các ngươi chơi vui vẻ như vậy thì ta về đây."

"Đại sư huynh..." Lâm Kiến chầm chậm ngồi dậy.

Chỉ ngồi dậy thôi đã khó khăn, Lâm Kiến ngồi không vững, suýt chút nữa đã ngã xuống.

Hạ Trường Sinh lấy quạt ra, đỡ sau lưng y.

"Nam nhân soi mói." Lâm Kiến châm chọc.

Hạ Trường Sinh ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi y: "Muốn chết à?"

"Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Lâm Kiến phí hết sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng nắm được cổ áo của Hạ Trường Sinh.

Sau đó, y dùng sức kéo một cái, kéo Hạ Trường Sinh đến, liều lĩnh hôn hắn.

Vì Lâm Kiến ngồi không vững nên đã kéo Hạ Trường Sinh ngã xuống sàn thuyền.

Hạ Trường Sinh bị y ôm cổ, bị cơn say của y phả vào, ánh sao mê loạn, hắn nhắm mắt lại, đè lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.