Hạ Trường Sinh kéo Lâm Kiến, thân thủ mạnh mẽ luồn lách vào biển người, giấu thân ảnh của mình đi. Sau đó tại một khúc rẽ, y nhấn Lâm Kiến vào trốn trong một con hẻm nhỏ.
"Người kia là ai?" Lâm Kiến không biết tại sao Hạ Trường Sinh lại có phản ứng lớn như vậy.
Thấy người nọ không đuổi theo, Hạ Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm. Nghe câu hỏi của Lâm Kiến, hắn trả lời: "Người kia là Tư Vô Ngưng của Đông Xương môn ngự yêu."
"Rồi thì sao?"
"Hả?"
"Người đó là Tư Vô Ngưng của Đông Xương môn ngự yêu, rồi thì sao, tại sao huynh phải trốn hắn ta?" Lâm Kiến hỏi.
Nghe câu hỏi của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh dùng ngón trỏ quấn tóc mình, liếc nhìn trời một cái rồi cẩn thận trả lời y: "Người kia là biến thái tuyệt thế."
Lâm Kiến vốn bị hắn nhấn lại ngồi xổm trên đất, y nghe vậy thì lập tức đứng thẳng lên. Hạ Trường Sinh đứng ở trước mặt y, Lâm Kiến đột nhiên đứng lên nên suýt chút nữa thì đụng vào cằm hắn. Hạ Trường Sinh vội tránh ra, Lâm Kiến đứng trước mặt hắn, đối mặt với hắn, y nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại hiểu rõ mồn một.
Hạ Trường Sinh chột dạ trong tích tắc, sau đó lại như cây ngay không sợ chết đứng.
"Ta không hề trêu chọc thị phi." Hạ Trường Sinh nói.
"Ta biết rồi." Lâm Kiến nắm cổ áo hắn, kéo hắn lại gần.
"Ngươi làm gì đó? Y phục ta nhăn bây giờ." Hạ Trường Sinh nhíu mày.
"Tóc huynh rối rồi." Lâm Kiến nhắc hắn.
"Chỗ nào chỗ nào?" Hạ Trường Sinh sốt ruột.
"Ta giúp huynh." Lâm Kiến nhẹ nhàng nói.
"Ta trịnh trọng cảnh cáo ngươi, đừng ỷ vào việc chỉnh lại tóc tai y phục cho ta mà lấy cớ sàm sỡ ta, ta mắc mưu lần một, sẽ không mắc mưu lần hai đâu." Hạ Trường Sinh đã học khôn ra.
"Gương của huynh đâu?" Lâm Kiến hỏi.
"Trong túi nhỏ." Hạ Trường Sinh thành thật trả lời.
Lâm Kiến luồn tay vào trong ngực hắn, lấy cái túi nhỏ của hắn ra, rồi lấy gương ra soi cho Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vừa nhìn gương thì lập tức kêu ré lên.
Tóc của hắn bị rối thật.
Hai người ngồi trong quán trà gần đó để nghỉ ngơi, Lâm Kiến ngồi bên cạnh Hạ Trường Sinh giúp hắn chỉnh lại tóc.
Chỉnh tóc lại xong, Hạ Trường Sinh cầm gương nhỏ ngắm nghía mình.
Lâm Kiến ở bên cạnh, bình tĩnh uống trà ngắm Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh vén tóc, đột nhiên hơi ngượng ngùng nói: "Ngươi đừng nhìn ta nữa."
"Không phải huynh nói huynh hào hoa phong nhã vô song, không sợ người khác nhìn à?" Lâm Kiến khẽ cười.
"Nếu ngươi có thể mang chút cảm giác tôn trọng khi nhìn ta." Hạ Trường Sinh liếc y.
Lâm Kiến cảm thấy vô cùng buồn cười: "Huynh nói ta nghe, ai dùng ánh mắt tôn trọng nhìn huynh?"
"Đáp án này đơn giản thôi." Hạ Trường Sinh dời mắt khỏi gương, nhìn Lâm Kiến, cười âm trầm: "Khi ta không kiêng kị gì mà đại khai sát giới, ánh mắt của mọi người đều rất tôn trọng."
Nhìn thấy hắn, cổ họng chẳng dám phát ra một tiếng, tôn trọng né xa ba thước.
"Ta cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn huynh lúc huynh đại khai sát giới không phải là tôn trọng, mà là sợ hãi." Lâm Kiến cũng từng thấy một lần, lúc ấy Hạ Trường Sinh tàn sát yêu nhện, là giết đến điên cuồng: "Đại sư huynh, những lúc ấy, trong lòng huynh nghĩ gì vậy?"
Nghe câu hỏi này của y, Hạ Trường Sinh có hơi kinh ngạc.
Lâm Kiến đang chờ đáp án của hắn.
"Ta à?" Hạ Trường Sinh suy nghĩ một cách nghiêm túc, hắn đặt gương xuống, trong mắt không có bất kì cảm xúc nào: "Ta không nghĩ gì cả."
Câu trả lời của hắn rất kì lạ.
Nhưng Lâm Kiến lại cảm thấy không hề lạ chút nào.
Y đã từng chứng kiến lúc Hạ Trường Sinh trảm yêu trừ ma, không có từ bi, không có sảng khoái, không có lòng giúp đỡ chính nghĩa, không có gì cả. Khi hắn chém giết yêu ma, dùng sức mạnh và sự hung hăng tuyệt đối, hệt như voi giẫm chết một con kiến. Đối với yêu là vậy, với người cũng chẳng kém bao nhiêu, dù bình thường y đều thể hiện ra vẻ mặt từ bi, nhưng trên căn bản là cũng hoàn toàn không để ý đến.
Tình cảm đẹp đẽ vỡ tan, khiến người ta tiếc nuối, thời gian quý giá trôi đi, khiến người ta đau lòng, càng chứng kiến nhiều cảnh người đến người đi, nỗi cô quạnh càng chồng chất trong lòng.
Nhưng với những điều này, lòng Hạ Trường Sinh không hề gợn sóng.
Tình cảm như vậy không khó giải thích.
Ngươi sẽ không đi suy nghĩ, tại sao hôm nay một con ong mật lại chậm chạp không quay về tổ.
Lâm Kiến hỏi hắn: "Đại sư huynh, lòng huynh chết từ khi nào?"
"Tại sao lại hỏi là chết?" Hạ Trường Sinh trả lời với giọng điệu dí dỏm: "Có lẽ ta chưa bao giờ có nó."
Lâm Kiến sửng sốt, sau đó cười ha ha, nói: "Đại sư huynh, huynh thích nói đùa thật."
Trên thực tế, Hạ Trường Sinh không biết nói đùa.
"Dù huynh muốn thoát khỏi ta, cũng không cần nói như vậy." Lâm Kiến bất mãn.
"Ngươi cũng biết ta muốn thoát khỏi ngươi, không dễ dàng gì nhỉ." Hạ Trường Sinh uống một ngụm trà.
Lâm Kiến lẩm bẩm.
"Nếu huynh không cần ta, lúc trước đừng nên dẫn ta đi." Lâm Kiến đâm đâm ngón tay trên mặt bàn, cố ý diễn cho hắn xem.
"Sư phụ nói thế này." Hạ Trường Sinh nói: "Ông ấy nói không phải ta chọn ngươi, là ngươi chọn ta."
Lâm Kiến sững sờ, sau đó, y thầm chê Phương Cảnh Tân lắm miệng.
"Lão đầu kia già rồi, thường nói sảng." Sau mấy năm cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng nói ra lời phản bác, hắn vươn tay dùng quạt nâng cằm Lâm Kiến lên, nhìn trái nhìn phải rồi cười nói: "Ngươi đúng là thứ do ta chọn."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lâm Kiến sửng sốt.
"Nhưng ta vẫn hy vọng ngươi mở mang kiến thức một chút." Hạ Trường Sinh chỉ quạt vào đường phố, đề cử lần nữa: "Trên đường có nhiều nam nhân tốt như vậy, tuy là không ai so được với ta."
Lâm Kiến nghe vậy thì bật cười.
Sự tự luyến của Hạ Trường Sinh đúng là luôn không có điểm cuối.
"Nói thử xem, huynh biết ta thích nam nhân từ lúc nào?" Lâm Kiến cười nói trò chuyện với hắn: "Hình như ta vẫn chưa nói với huynh nhỉ?"
"Ngươi thấy ta giống nữ nhân à?" Hạ Trường Sinh bĩu môi.
Tuy Hạ Trường Sinh có diện mạo xinh đẹp, nhìn tổng thể thì xem như là gầy, nhưng hắn khá cao, hơn nữa vì cao nên thân người nhìn lớn hơn người khác gần một vòng.
"Vâng vâng vâng, nhưng có một lời giải thích rất lãng mạn, gọi là ta chỉ thích huynh, không phải vì thích nam mới thích huynh." Lâm Kiến tìm được cơ hội thì bắt đầu dỗ ngon dỗ ngọt.
Hạ Trường Sinh quyết đoán lắc đầu.
Lâm Kiến mỉm cười chờ hắn giải thích.
"Lúc chúng ta gặp lại trong rừng rậm của hồ ly, ngươi cõng ta, Cố Phương đã nói, ngươi không thích nữ nhân." Hắn nghe rất rõ.
Lâm Kiến không ngờ lời ngon tiếng ngọt của mình bị hủy bởi trí nhớ tốt của Hạ Trường Sinh.
"Ngươi bắt đầu thích nam nhân từ khi nào?" Hạ Trường Sinh tò mò.
Lâm Kiến nghe câu hỏi của hắn, y mỉm cười vẫy tay với hắn.
Hạ Trường Sinh nhìn động tác của y, nhích đến gần.
Lâm Kiến đặt tay sau lỗ tai hắn, đưa miệng đến gần, y thổi một hơi vào tai Hạ Trường Sinh, sau đó nói: "Lúc còn rất nhỏ rồi."
Hạ Trường Sinh cảm thấy lỗ tai ngứa ngứa.
"Cho nên với đại sư huynh, ta là vừa gặp đã yêu." Lâm Kiến đùa.
"Ngươi nói vừa gặp đã yêu, là chỉ lần đầu tiên gặp mặt đã trộm túi tiền của ta à?" Hạ Trường Sinh nói: "Đừng tưởng chuyện qua mấy năm là ta không nhớ nhé."
"Ha ha ha ha." Lâm Kiến thấy lời nói dối bị vạch trần thì ôm bụng cười lớn.
Hạ Trường Sinh không có cách nào đối phó với kiểu người này, bản thân hắn không giỏi phân biệt lời nói thật và lời nói đùa của người khác, nhất là kiểu người như Lâm Kiến, thật và đùa xen lẫn vào nhau, có đôi khi khiến hắn rất mơ hồ.
Nếu là bình thường thì không hề gì, như Phương Cảnh Tân hoặc A Nhất, cũng dễ đối phó. Nhưng là Lâm Kiến làm hắn có hơi khó đối đáp.
"Ta muốn hôn huynh quá." Lần này Lâm Kiến nói nghiêm túc.
Hạ Trường Sinh nghe xong, trong nháy mắt lời của khách trong quán trà ùa vào tai hắn, quạt xếp trong tay hắn chuyển hướng chọc lên má Lâm Kiến, ngăn y đến gần mình.
"Vô lễ." Hạ Trường Sinh ra sức mắng y: "Không biết xấu hổ, cầm thú, cuồng ma nhục dục."
"Đừng chọc, mặt sắp thủng một lỗ rồi." Lâm Kiến lẩm bẩm.
Hạ Trường Sinh không thèm nghe lời y: "Người nhỏ yếu hơn ta, chỉ có thể bị ta khi dễ."
Đây mới là đại sư huynh Phục Hy viện hoành hành ngang ngược của y.
"Ta không muốn nói vậy đâu." Lâm Kiến không hề sợ chút nào: "Nhưng huynh càng mắng ta, thì ta càng hưng phấn."
"Vậy à? Đồ biến thái, hôm nào chỉ có ta và ngươi, ta bảo đảm sẽ mắng ngươi đến khóc." Hạ Trường Sinh không sợ mấy lời quấy rối, người ở Phục Hy viện, da mặt không dày sao được.
Nụ cười của Lâm Kiến cứng đờ, chợt có hơi sợ.
Phải biết rằng, xưa nay Hạ Trường Sinh chưa bao giờ nói điêu, nếu hắn nói muốn mắng Lâm Kiến khóc, vậy thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Y hơi sợ sệt liếc nhìn Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh tám gió thổi không động [*], thậm chí lúc nhìn thấy ánh mắt thận trọng của Lâm Kiến hắn còn hừ lạnh một tiếng.
[*]Tám gió thổi không động: nằm trong một bài thơ của Tô Đông Pha, có một giai thoại vui giữa Tô Đông Pha và thiền sư Phật Ấn về bài thơ này, tám ngọn gió ở đây chỉ lợi (lợi lộc),suy (hao tổn),hủy (chê bai chỉ trích),dự (gián tiếp khen ngợi người),xưng (trực tiếp ca tụng người),cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người),khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm bị bức bách, khổ não),lạc (gặp được duyên tốt, thuận cảnh, thân tâm vui vẻ, hân hoan).
Nếu không phải lúc Hạ Trường Sinh đang vô cùng yếu ớt hoặc tâm trạng tốt, chớ nên đánh bạo mà men theo gậy trèo lên.
Một khi không cẩn thận thì sẽ bị Hạ Trường Sinh đang cầm gậy vừa lạnh lùng vừa tàn khốc rung cho rơi xuống.
"Đại sư huynh ~" Lâm Kiến làm nũng.
"Muộn rồi." Hạ Trường Sinh mở quạt nằm ngang, quét qua trước ngực Lâm Kiến.
Y phục trên người Lâm Kiến đều là y phục hắn mặc lúc mới đến Phục Hy viện. Khi đó chiều cao và thân hình của hắn không khác Lâm Kiến bao nhiêu, đương nhiên Lâm Kiến mặc vừa. Hồi ấy Hạ Trường Sinh còn chưa nhận ra mình không phân biệt được màu đỏ, phong cách ăn mặc rất đa dạng, lúc chọn màu cũng muôn màu muôn vẻ.
Có điều Lâm Kiến lấy y phục của hắn, nhưng không ăn mặc phức tạp như hắn. Y tách y phục ra, sau đó phối lại thành kiểu dáng đơn giản nhất. Cùng là y phục, mặc trên người Hạ Trường Sinh thì hoa lệ vô song, trên người Lâm Kiến lại oai hùng hiên ngang.
Tay Hạ Trường Sinh xoay một cái, cây quạt đã đặt ở trước mặt mình, che đi biểu cảm của hắn.
Có một câu hắn nghĩ trong lòng, nhưng đến chết cũng chẳng muốn nói ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Dù màu sắc y phục không giống, chất vải và kiểu dáng cũng khác, nhưng vì sở thích của hắn không đổi, nên y phục trên người hắn và trên người Lâm Kiến thật sự rất giống nhau. Nếu người khác nhìn vào còn tưởng rằng họ cùng đặt y phục chung.
Hạ Trường Sinh che mặt mình, nghiêng đầu.
Hắn cảm thấy hành vi này khiến người ta hơi thẹn thùng.
Lâm Kiến chợt phát hiện y phục của mình hơi lộn xộn, y cúi đầu chỉnh lại y phục nên bỏ lỡ biểu cảm của Hạ Trường Sinh.
Hiếm thấy cỡ nào chứ, biểu cảm hiện tại của Hạ Trường Sinh chính là thẹn thùng.
Khi Lâm Kiến ngẩng đầu lên, Hạ Trường Sinh đã khôi phục lại bình thường. Hắn phe phẩy cây quạt, chống một bàn tay trên ghế, cơ thể hơi ngả ra sau. Áo bào rộng màu trắng xanh của hắn rũ xuống, mái tóc màu đen ở sau lưng lúc ẩn lúc hiện theo động tác phẩy quạt. Đồ bằng ngọc của Hạ Trường Sinh cực đơn giản, chỉ có một cây trâm ngọc và một chiếc vòng tay ngọc, nhưng lại khiến hắn trông vô cùng phóng khoáng linh động, tiên khí ngời ngời.
Người như vậy, chỉ có thể nhìn thấy ở tiên cảnh.
"Nghỉ ngơi đủ chưa?" Hạ Trường Sinh hỏi y.
Lâm Kiến gật đầu, rồi hưng phấn nói với hắn: "Nếu chúng ta cùng đi dạo phố, ta sẽ mua kẹo cho huynh."
Hạ Trường Sinh lập tức gấp quạt lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Kiến.
Ngươi coi ta là trẻ con mấy tuổi à?
Lâm Kiến mỉm cười.
"Đến tối rồi đi." Hạ Trường Sinh đồng ý.
Lâm Kiến vui mừng quá đỗi.
Hai người rời khỏi quán trà.
Khi Lâm Kiến cho rằng Hạ Trường Sinh về khách điếm nghỉ ngơi, hắn lại xua tay chào Lâm Kiến: "Tuy hiện tại trong thành chưa xảy ra chuyện gì, nhưng ta vẫn nên đi xem sơ lược một vòng."
"Ta đi với huynh." Lâm Kiến trả lời nhanh.
"Không, ta muốn đi nhanh về nhanh." Hạ Trường Sinh nói: "Ngươi có thể tự mình đi dạo chơi, có thể về khách điếm nghỉ, ta sẽ về trước bữa cơm chiều.
Lâm Kiến nghe vậy, tuy không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu.
"Bé ngoan." Hạ Trường Sinh cười xoa đầu y một cái, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Kiến im lặng một lúc rồi nói: "... Đại sư huynh, tuy rằng ta đúng là rất đơn giản, nhưng huynh cũng không thể làm hỏng kiểu tóc của ta."
Vừa rồi lực tay của Hạ Trường Sinh quá mạnh, vò tóc của y rối tung.
Lâm Kiến một là không có ý thức giữ hình tượng, hai là thỉnh thoảng y là kẻ ngốc.
Cho nên y giữ nguyên mái tóc bị Hạ Trường Sinh làm rối, không hề chỉnh lại.
Lâm Kiến đến nơi ít người qua lại, rồi chợt lấy một đồng tiền từ trong ngực ra.
Vì thuộc tính của Không Sơn kiếm, bản thân Lâm Kiến khá am hiểu pháp thuật hệ gió. Y đặt đồng tiền lên ngón trỏ, sau đó dùng ngón cái búng nó lên trên. Vì lực búng của y, đồng tiền bay lên trên, sau đó nhanh chóng rơi thẳng xuống. Lâm Kiến không đón đồng tiền mà dùng tay đánh vào nó.
Đồng tiền bị hắn đánh bay về một hướng nào đó, nhanh như gió, mạnh như gió.
Người bị tấn công suýt chút nữa là choáng váng, hắn ta không ngờ Lâm Kiến phát hiện ra mình, hơn nữa còn tấn công mình, hắn ta chật vật tránh đi, ngã ngồi trên đất.
Nói thật, pháp lực của Lâm Kiến không đủ để uy hiếp hắn ta, chủ yếu là do động tác của y quá nhanh, hơn nữa góc độ ra tay lại xảo trá.
Sau khi làm người nọ ngã xuống, Lâm Kiến dùng pháp thuật đi đến trước mặt, chỉ kiếm vào hắn ta.
Hắn ta tự tin có thể công kích Lâm Kiến, nhưng để thể hiện thành ý, hắn ta ngồi yên, sau đó nhìn Lâm Kiến rồi nở nụ cười lấy lòng.
Khuôn mặt này, Lâm Kiến nhận ra.
"Ngươi tên là, Tư Vô Ngưng."
Là thanh niên vừa mới xuất hiện trước mặt Hạ Trường Sinh, hắn ta trông hơi bình thường, thậm chí còn mang đến cảm giác là một con mọt sách vô dụng.
Chỉ nhìn dáng vẻ, Lâm Kiến không thể nào liên hệ hắn ta với kẻ biến thái trong miệng Hạ Trường Sinh.
"Đừng ra tay với ta." Tư Vô Ngưng vội nói rõ: "Ta không định làm gì ngươi cả."
Lâm Kiến chuẩn bị thu kiếm.
"Thật ra là ta đi theo Trường Sinh Quân." Tư Vô Ngưng bừng bừng hứng thú.
Lâm Kiến vốn muốn thu tay lại, vừa nghe hắn ta nói như vậy, kiếm không những không rời đi mà ngược lại càng gần cổ hắn ta hơn.
Y đã nghĩ đến việc sau khi giết người phải hủy thi diệt tích thế nào.
"Đây là Không Sơn kiếm hả?" Tư Vô Ngưng quay đầu lại nhìn, lúc này hắn ta mới hoảng hốt hỏi: "Sao kiếm của Trường Sinh Quân lại nằm trong tay ngươi."
Lâm Kiến thu kiếm về.
Hàm ý của việc tặng kiếm có rất nhiều, nguyên nhân sau còn mật thiết hơn nguyên nhân trước.
Lâm Kiến biết mối quan hệ mờ ám và thân thiết sẽ luôn nằm trong trí tưởng tượng của người khác.
Thế là y đứng thẳng người lên, sau đó, giữ yên lặng.
Rốt cuộc Tư Vô Ngưng cũng thể hiện một ít tính cách chân thật của mình, hắn ta nói: "Tiểu tiện nhân, không nói lời nào, là muốn ăn đập à?"
Lâm Kiến nghe vậy thì nhịn một giây, rồi quyết định học theo Hạ Trường Sinh, một chân đá bay hắn ta.
Sau đó y phủi phủi vạt áo.
Cảm giác này, thật sự sảng khoái.
"Y phục này!" Tư Vô Ngưng bò về, chỉ vào y phục của Lâm Kiến, hắn ta suy sụp: "Hoa văn giống với y phục trên người Trường Sinh Quân! Chuyện gì thế này?"
Chuyện gì vậy chứ?
Có lẽ Hạ Trường Sinh là người chung tình, hoặc là chỉ có một gu thẩm mỹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]