Chương trước
Chương sau
Càng đến gần nơi tổ chức luận đàn Vạn Pháp, trời càng mưa tầm tã không tạnh.

Tuy bọn Hạ Trường Sinh đã cố gắng lên đường, có điều con đường phía trước khó đi, trời mưa lớn mà ngự kiếm thì lại nguy hiểm, dường như đến muộn là kết quả hiển nhiên.

Vì chậm trễ quá lâu, hơn nữa đây không phải là việc mà sức người có thể thay đổi được, Lâm Kiến chỉ đành rơi vào trạng thái im lặng tu luyện lần nữa.

Từ sau khi mưa lớn, trong lòng y luôn rối loạn.

Trời mưa không đơn giản chỉ vì nguyên nhân thời tiết.

Lâm Kiến có một loại trực giác khó hiểu.

Mưa lớn là vì uy hiếp và cảnh cáo một thứ gì đó.

Thứ gì mà trời phải uy hiếp?

Dựa vào những gì học được trong mấy năm nay, y chỉ có một kết luận.

Hung thú.

Hung thú vốn bị nhốt trong vực sâu, mấy trăm năm trước thì có tiền lệ chạy ra ngoài. Trời có điềm lạ vì đang nói với mọi người, hiện tại thế gian lại xuất hiện hung thú.

Trời mưa tầm tã.

Vì trong lòng không yên, Lâm Kiến không thể nhập định suôn sẻ như thường ngày. Y mở to mắt, nhìn về phía ba người đanh tránh mưa trong căn miếu nát. Đường Trĩ đang xem bói, tính xem khi nào thì mưa tạnh, Cố Phương đang lau đồ bị ướt, còn Hạ Trường Sinh, hắn đứng dưới mái hiên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn không trung.

Sắc mặt của hắn lạnh lùng, y phục phất phơ theo cơn gió lốc, tựa như một chú bướm đang bay.

Chưởng môn Phục Hy viện gánh trách nhiệm phong ấn vực sâu, phần lớn có đi mà không có về.

Chưởng môn đời tiếp theo của Phục Hy viện sẽ là người bảo hộ vực sâu.

Lâm Kiến ghi nhớ trong lòng.

Nhưng ta không muốn Hạ Trường Sinh chết, muốn ta cố gắng trả giá thế nào cũng được, ta không muốn hắn chết.

"Cơn mưa này thật sự quá lớn, lại không chịu tạnh, không biết chúng ta phải dừng chân đến khi nào." Đường Trĩ buồn bực.

"Chờ đến ngày mai đi." Hạ Trường Sinh đang ngẫm nghĩ. Nếu mưa mãi, hắn chỉ có thể áp dụng phương pháp khác.

"Muội thấy ngày mai mưa cũng không tạnh đâu." Cố Phương chán chường.

Vào đêm.

Bọn họ nhóm lửa, ngồi trên đống rơm ăn đồ ăn mua được ở điểm dừng chân trước.

Lâm Kiến không ăn, vì y lại nhập định.

Hạ Trường Sinh lẳng lặng gói phần của y lại.

"Đại sư huynh cũng biết chăm sóc người khác." Cố Phương cảm thấy lạ.

"Ta vốn rất biết chăm sóc người khác, các ngươi và ta không qua cùng một cửa, cho nên không biết thôi." Hạ Trường Sinh bĩu môi.

Cố Phương không tin hắn.

"Rốt cuộc là tại sao trời lại mưa nhiều như vậy, hình như chưa đến mùa mưa mà." Cố Phương nhìn ra bên ngoài.

Hạ Trường Sinh chợt nghĩ đến một chuyện, hắn mở miệng nói: "Cố Phương, Đường Trĩ, không bằng ta và Lâm Kiến cùng đến luận đàn Vạn Pháp, các ngươi về Phục Hy viện đi."

"Đại sư huynh... Bọn đệ đã đi lâu như vậy rồi mà." Đường Trĩ có hơi hổ thẹn.

"Về làm gì? Dẫn bọn muội đi chơi mà." Cố Phương không vui: "Lâu lắm rồi bọn muội không rời khỏi Phục Hy viện."

Hạ Trường Sinh bấm tay tính toán, nói với họ: "Ta tính thấy con đường phía trước không an toàn, nghĩ cho các ngươi, vẫn nên về đi."

Đường Trĩ và Cố Phương nhìn hắn, im lặng một lúc.

Cuối cùng, Đường Trĩ không nhịn được mà nói với hắn: "Chưa nói kĩ năng tính trời của huynh kém thế nào, chỉ nói riêng cách bấm ngón tay đã không đúng rồi, huynh chỉ tùy tiện bấm ngón tay thôi."

Hạ Trường Sinh thấy mình bị bóc mẽ, há miệng nói: "Chậc."

"Rốt cuộc huynh bị làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Cố Phương mệt mỏi: "Bình thường sư phụ nói chuyện kì quái thì thôi đi, sao huynh cũng học theo thế này."

"Ta có à? Ta có đâu." Hạ Trường Sinh không thừa nhận.

Đường Trĩ đâm chọc: "Phục Hy viện có ba người chơi chữ, một người là sư phụ, một người là tứ sư thúc, người còn lại là đại sư huynh đó."

Cách chơi chữ của Phương Cảnh Tân là, ta biết nhưng ta không nói cho ngươi biết; tứ sư thúc là, không thể nói không thể nói; Hạ Trường Sinh là, thôi vậy, vẫn không nên nói cho ngươi nghe.

"Người chơi chữ cút khỏi Phục Hy viện đi." Đường Trĩ ăn nói ngông cuồng.

Sau đó hắn ta bị Hạ Trường Sinh đánh.

"Đệ không nói đại sư huynh." Đường Trĩ bụm má trái lại, hơn nữa còn đưa má phải về phái Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh chợt cảm thấy Lâm Kiến rất bình thường, là hắn xoi mói thôi.

"Các ngươi không đi đúng không?" Hạ Trường Sinh sầm mặt nói.

Đường Trĩ và Cố Phương vốn dĩ không đi cũng không sao, nhưng Hạ Trường Sinh dùng thái độ này khiến họ chợt nghĩ phía trước có dưa lớn, thế là kiên định lắc đầu.

Bọn họ muốn đi hóng dưa.

Hạ Trường Sinh thở dài một hơi, đành phải nhìn cơn mưa đêm lần nữa.

Hạ Trường Sinh đặt đồ ăn để dành lại cho Lâm Kiến bên cạnh đống rơm mà y có thể thấy xong, hắn bèn đi ngủ.

Nửa đêm, gió lạnh phất phơ, một luồng hơi ấm chợt truyền đến từ sau lưng.

Hạ Trường Sinh mơ màng mở mắt, xoay người.

"Ta gác đêm." Hạ Trường Sinh nằm sau lưng hắn.

"Ngồi gác, nằm sẽ ngủ mất." Hạ Trường Sinh đưa ra lời đề nghị đúng trọng tâm.

"Được." Giọng Lâm Kiến khẽ thì thầm.

Hạ Trường Sinh hỏi y: "Ăn gì chưa?"

"Ăn rồi, nhưng giờ đang ăn món ăn tinh thần." Lâm Kiến cười khẽ..

Hạ Trường Sinh vô cùng bất lực: "Ngươi nói xem thế gian này nhiều người như vậy..."

"Trên thế gian nhiều người như vậy, ta có thể gặp được huynh thật sự là quá tốt." Lâm Kiến cướp lời hắn.

"Hầy." Hạ Trường Sinh lười so đo với y: "Ta muốn ngủ."

"Ngủ đi." Lâm Kiến hôn hắn một cái.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Hạ Trường Sinh nhìn y rồi khẽ cười, vừa bất lực lại như có chút cưng chiều, sau đó hắn nhắm mắt lại, chỉnh lại hướng đầu mình, tiếp tục ngủ.

Lâm Kiến cảm thấy nụ cười của hắn là ảo giác của mình.

Vì nụ cười của Hạ Trường Sinh thật dịu dàng.

Không phải nụ cười dịu dàng trong ảo cảnh của Chu Xuân Giang, mà là nụ cười dịu dàng chỉ thuộc về Hạ Trường Sinh.

"Không nghe lời người già, sẽ có ngày ngươi khóc." Hạ Trường Sinh lẩm bẩm.

"Thật ra ta cũng muốn làm huynh khóc một lần." Lâm Kiến nói một nửa, đối mặt với Hạ Trường Sinh, y thật sự không thể nói lời bông đùa, vậy nên sau khi hôn hắn thêm một cái thì Lâm Kiến lập tức rời đi, ngoan ngoãn gác đêm.

Hôm sau thức dậy, trời vẫn mưa.

Hạ Trường Sinh cầm lược, chết lặng chải tóc.

"Mưa tiếp thế này, liệu có bị ngập lụt không?" Cố Phương lo lắng.

Hạ Trường Sinh đặt lược xuống, đi đến dưới mái hiên.

Cơn mưa giội rửa trước mặt hắn.

"Đại sư huynh, đừng đứng đó, chút nữa lại bẩn y phục." Đường Trĩ nhắc nhở hắn.

"Xem ra cần ta ra tay rồi." Hạ Trường Sinh trầm ngâm.

"Huynh có thể ra tay thế nào? Huynh có thể khiến mưa tạnh hả?" Cố Phương bất lực ném rơm.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

Cố Phương và Đường Trĩ nhìn hắn, không nói một lời.

Không hề đâm chọc.

Hạ Trường Sinh tháo vòng ngọc trên tay xuống, đưa đến trước mặt Lâm Kiến, nói: "Cầm giúp ta."

Lâm Kiến đón lấy vòng tay của Hạ Trường Sinh, lúc vòng tay chạm vào tay y, Lâm Kiến khiếp sợ mở to mắt, trong cơ thể y, chân khí lập tức bị áp chế, hoàn toàn trống rỗng.

Đây là hiệu quả của vật phong ấn.

"Cho ta mượn Không Sơn kiếm." Hạ Trường Sinh lại nói.

Lâm Kiến rút Không Sơn kiếm bằng tay còn lại, đưa cho Hạ Trường Sinh.

Kiếm vừa vào tay Hạ Trường Sinh đã bắt đầu chấn động kêu vang.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Trường Sinh liếc Lâm Kiến một cái, Lâm Kiến chột dạ cười trừ.

Mấy năm gần đây Không Sơn kiếm và Lâm Kiến đã thần giao cách cảm với nhau, Không Sơn kiếm thể hiện rõ không muốn nằm trong tay Hạ Trường Sinh, đang bày tỏ kháng nghị của mình, đồng thời xin Lâm Kiến cứu nó.

Hạ Trường Sinh rút Không Sơn kiếm ra.

Kiếm khí như cầu vồng.

Hạ Trường Sinh dùng ngón trỏ búng một cái lên thân kiếm, một luồng hơi thở chấn nhiếp Không Sơn kiếm.

Không Sơn kiếm lập tức an tĩnh lại.

"Cướp đoạt dân nữ trắng trợn bất chấp như vậy." Cố Phương bình luận.

Lâm Kiến biết Không Sơn kiếm cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Sau khi chế ngự Không Sơn kiếm, Hạ Trường Sinh thu kiếm lại đeo ở bên hông, nói với bọn họ: "Ta về nhanh thôi."

Ba người hoàn toàn không biết Hạ Trường Sinh định làm gì.

Mang theo Không Sơn kiếm, Hạ Trường Sinh xoay người, lập tức rời khỏi căn miếu nát.

Nhân gian mưa lớn, rơi trên người Hạ Trường Sinh.

Khi hắn rời khỏi miếu hoang, ở chân trời vốn chỉ có mưa bắt đầu sấm sét vang dội.

Hạ Trường Sinh dùng Phù Không chú, bay thẳng lên không trung.

Ba người hoảng sợ, vội chạy ra ngoài ngẩng đầu nhìn lên.

"Không Sơn kiếm, dư uy của ngươi vẫn còn đó chứ?" Hạ Trường Sinh hỏi, giọt mưa rơi trên mặt hắn, treo trên hàng mi. Hắn liếc một cái, thấy sấm sét đến gần.

Không Sơn kiếm chấn động, không nói lời gì xem như là câu trả lời.

"Tốt lắm, đến đây đi." Hạ Trường Sinh vừa tăng tốc độ bay, vừa rút Không Sơn kiếm.

Không Sơn kiếm rời khỏi vỏ kiếm, một đạo kình phong lập tức vọt lên.

Hạ Trường Sinh rót pháp lực của mình vào Không Sơn kiếm.

Mặc dù hắn và Không Sơn kiếm không hợp nhau, nhưng một người một kiếm cũng đã từng hợp tác hành tẩu giang hồ nhiều năm, vẫn có sự ăn ý.

Nhưng con đường hợp tác của họ không được bằng phẳng, vì sấm sét đến rất nhanh, lại đánh thẳng vào Hạ Trường Sinh.

"Chậc." Hạ Trường Sinh bĩu môi.

Không những Hạ Trường Sinh nhìn thấy mà ba người trên mặt đất cũng nhìn thấy.

"Đại sư huynh!"

"Nguy hiểm! Phù Không chú ở chỗ cao như vậy rất khó dùng liên tục, đại sư huynh sắp bị sét đánh rồi!"

Bọn họ đều nghĩ như vậy, nhưng khi sấm sét bổ về phía Hạ Trường Sinh, Hạ Trường Sinh vốn bay thẳng lên chợt giẫm mạnh chân, thành công thay đổi hướng của mình trên không trung. Mỗi bước mỗi đạp của hắn trên không trung tựa như là giẫm lên tảng đá để tránh vũng nước đọng trên đất bằng, thân hình bay bổng, động tác dứt khoát, tránh hết tia sét này đến tia sét khác.

Chỉ là chỉ tránh thoát một ít này là không đủ.

Phía sau tầng mây dày đồng loạt lóe ánh vàng.

Nghìn vạn luồng sấm sét ở thế giới màu đen đang chuẩn bị.

Hạ Trường Sinh không thể kéo dài được nữa, hai tay hắn cầm lấy Không Sơn kiếm, truyền nhiều pháp lực vào hơn nữa.

Không Sơn kiếm mang theo gió càng thêm mãnh liệt đáng sợ, thậm chí ảnh hưởng đến mặt đất.

Cây cối rung lắc dữ dội, những hòn đá nhỏ bị thổi đi.

Hạ Trường Sinh dùng sức chém một kiếm lên bầu trời.

Một vệt sáng bổ tầng mây.

Mây mở, đồng thời nhanh chóng bị gió thổi tan.

Hạ Trường Sinh vung kiếm xong thì thu kiếm lại cực nhanh, sau đó nhanh chóng chạy xuống trốn.

Cả người hắn đều là nước mưa, lúc rơi xuống mặt đất, quần áo đã ướt đẫm.

Hạ Trường Sinh đi vào miếu hoang, trong chớp mắt đó, một tia sấm bổ vào cửa miếu.

Khung cửa mục cũng bị chém thành hai nửa.

Hạ Trường Sinh thấy vậy vội gọi Lâm Kiến. Lâm Kiến chạy đến đưa vòng tay cho Hạ Trường Sinh, đồng thời nhận lại Không Sơn kiếm từ trong tay hắn. Hạ Trường Sinh đeo vòng vào lại cổ tay, sau đó quay đầu lại.

Mưa tạnh dần.

Cố Phương và Đường Trĩ nghẹn họng nhìn trân trối.

Bọn họ chưa từng gặp dạng hành động này.

Lúc hai người muốn thật lòng khen Hạ Trường Sinh đôi lời, bọn họ phát hiện Hạ Trường Sinh chợt ngồi khuỵu xuống trên sàn, chưa đợi bọn họ phản ứng, Hạ Trường Sinh cầm tay áo ướt lau khóe mắt, khóc rồi.

"Hu hu."

Cố Phương tự động lùi một bước.

"Y phục của ta bị sao vậy?" Hạ Trường Sinh chết mất.

"Tự huynh đi vào mưa, đương nhiên y phục bị ướt rồi." Cố Phương tuyệt tình nói cho hắn biết sự thật.

Hạ Trường Sinh hoàn toàn không đặt lời Cố Phương nói vào tai, hắn sờ tóc mình, lại bắt đầu một cơn kích động: "Tóc của ta sao thế này?"

"Không phải muội đã nói huynh tự đi vào mưa sao, tất nhiên tóc cũng sẽ ướt!" Cố Phương biết hắn không nghe vào tiếng người, cho nên tăng âm lượng lên.

"Thành ra như thế này, ta đi chết cho xong." Hạ Trường Sinh chống hai tay lên sàn, cúi đầu xuống, nước mắt rơi từng giọt.

Hạ Trường Sinh nức nở một tiếng, sau đó hít sâu một hơi, chuẩn bị bùng nổ.

Lần này, đến Đường Trĩ cũng lùi về sau một bước

Một chiếc áo từ trên trời giáng xuống, choàng từ trên đầu hắn xuống.

Hạ Trường Sinh ngửa đầu lên nhìn.

Lâm Kiến cởi áo ngoài của mình quấn Hạ Trường Sinh lại, y siết chặt tay lại, mỉm cười nhìn Hạ Trường Sinh, dỗ: "Đừng khóc, ta dẫn huynh đi tắm, thay y phục, gội sạch tóc. Bây giờ đi tắm nhanh thôi, tóc vẫn còn thơm."

Hạ Trường Sinh nghe Lâm Kiến nói, như được sự an ủi nào đó, hắn nhào qua ôm lấy y.

Lâm Kiến ôm Hạ Trường Sinh, đắc ý nhìn Cố Phương và Đường Trĩ.

Ngại quá, hai người họ không hề ao ước gì đâu.

Ba người dùng tất cả pháp thuật mà mình có thể dùng, cuối cùng cũng giúp Hạ Trường Sinh lấy được nước và đồ tắm rửa. Vì không muốn ứng phó với Hạ Trường Sinh ở trạng thái phiền phức, Cố Phương và Đường Trĩ làm xong việc mình nên làm thì lập tức chạy mất dạng. Chỉ còn lại một mình Lâm Kiến ở bên cạnh Hạ Trường Sinh, múc nước, rửa mặt cho Hạ Trường Sinh. Vừa rửa vừa nhân tiện lợi dụng vuốt ve mặt hắn một hồi.

"Đại sư huynh thật là vật phi phàm tuyệt thế, nếu trên đời này có gì có thể khiến dung nhan của huynh không thay đổi, thì nên bảo tồn huynh thật kĩ càng." Lâm Kiến không nhịn được mà nói.

Hạ Trường Sinh cọ vào tay y, sau đó vuốt tóc mình.

Xem ra bây giờ hắn không nghe ai nói nổi nữa.

Mây tan, không trung bắt đầu trong xanh.

Rõ ràng đây là thời cơ để lên đường, nhưng vì Hạ Trường Sinh, đoàn người lại kéo dài một hồi.

Tuy là không có Hạ Trường Sinh thì không thể lên đường, nhưng lại vì Hạ Trường Sinh mà lãng phí thêm một ít thời gian. Có điều, bây giờ lãng phí thời gian không tính là gì, vì không có bão thì họ có thể ngự kiếm, chỉ chốc lát sẽ đến được chỗ cần đến.

Hạ Trường Sinh vẫn còn ngồi trên đống rơm tự khép mình.

"Ta dẫn đại sư huynh đi." Đường Trĩ nhận việc đầu tiên: "Ở trên không trung đại sư huynh khó khống chế sức mạnh của mình, ngươi tu hành còn thấp, không ứng phó được huynh ấy."

Lâm Kiến gật đầu.

Bốn người họ ngự kiếm, bay hơn nửa ngày đã đến thành An Tây Nhị Sử.

Lúc này, chỉ còn hai ngày nữa là đến lúc bắt đầu luận đàn Vạn Pháp.

Khi xuống đất Hạ Trường Sinh đã khôi phục lại bình thường. Hắn đeo kiếm Kính Hoa Thủy Nguyệt, môi mím lại, dáng vẻ lạnh lùng.

Hiện tại, người ở thành An Tây Nhị Sử cơ bản đều là người của tu chân giới, thấy người mới giáng xuống phần lớn mọi người đều không cảm thấy ngạc nhiên, cho nên không để ý đến. Thỉnh thoảng có một ít người tò mò, ngẩng đầu lên nhìn.

Khuôn mặt của Hạ Trường Sinh quá nổi tiếng, người gặp nhao nhao tránh đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Đại sư huynh có lực sát thương cao với tu chân giả, mạnh hơn cả giết người." Cố Phương thấy càng lúc càng nhiều người nhận ra Hạ Trường Sinh, sau đó đường phố ngày càng vắng thì thốt ra lời cảm khái này.

"Đại sư huynh, bây giờ xem ra vẫn chưa có chuyện gì." Lâm Kiến đi đến bên cạnh Hạ Trường Sinh, nói với hắn.

Đường phố thành An Tây Nhị Sử ngựa xe như nước, biển người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

Thật sự là không có chuyện gì sao?

Hạ Trường Sinh ngẩng đầu lên nhìn.

Trong thành có năm tòa tháp cao, phân biệt ở giữa và bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Hạ Trường Sinh đã từng đi qua hai tòa thành trống, ở đó cũng dựng năm tòa tháp cao thế này.

"Đại sư huynh, huynh đừng lo, chúng ta tìm một căn khách điếm, ở lại trước đã." Đường Trĩ sắp xếp: "Sau đó đệ phái người đi hẹn gặp thành chủ, chúng ta gặp mặt nói chuyện."

Bây giờ chỉ có thể làm vậy.

Hạ Trường Sinh gật đầu.

Dưới sự sắp xếp của Đường Trĩ, rất nhanh thành chủ của thành An Tây Nhị Sử đã chuẩn bị xong để tiếp nhóm người Hạ Trường Sinh.

Lúc Hạ Trường Sinh đến, thành chủ thành An Tây Nhị Sử tiếp đãi bọn họ một cách long trọng.

"Lời Trường Sinh Quân nhờ người mang đến cho ta dạo trước, ta đã nhận được." Thành chủ nói: "Vậy nên ta tra xét một vòng trong thành, không nhìn thấy người khả nghi nào, cũng không gặp được chuyện gì khả nghi. Thật sự cảm ơn nỗi lo của Trường Sinh Quân, nhưng dường như ngài đã quá lo lắng rồi."

Ông ta nói năng vô cùng lịch sự, nhưng chẳng biết tại sao Hạ Trường Sinh nghe lại không được thoải mái.

"Thành chủ đúng là người tài giỏi." Lâm Kiến ở bên cạnh khen.

Hạ Trường Sinh nhíu mày nhìn Lâm Kiến.

Thành chủ nhìn Lâm Kiến, hỏi Hạ Trường Sinh: "Xin hỏi, vị này là?"

"Sư đệ của ta, Lâm Kiến." Hạ Trường Sinh giới thiệu đơn giản..

"Lâm tiểu huynh đệ." Thành chủ chắp tay, nhưng hiển nhiên là ông ta không đặt Lâm Kiến vào mắt.

Lâm Kiến cũng chẳng thèm để ý, y hơi mỉm cười, tiếp tục lời vừa rồi: "Thành An Tây Nhị Sử rộng lớn như vậy, dân số đông đảo, cộng thêm tu chân giả tràn vào gần đây, nơi này có thể nói là kín người hết chỗ, hơn nữa mọi người tùy ý phân tán, ở đâu nhiều người ở đâu vắng người, nơi nào tu chân giả tụ tập, nơi nào người thường đi ngang nghỉ ngơi, đều khó mà đoán trước được. Chúng ta phái người truyền tin cho ông, từ đó đến nay chưa được bao nhiêu ngày, thành chủ cũng đã điều tra xong rồi. Năng lực bậc này, thật là đáng để cho bọn tiểu bối như chúng ta học tập noi theo."

Thành chủ cười mà không nói.

Lâm Kiến nói rõ ràng như vậy, người ngu cũng biết thành chủ này đang lừa nhóm bọn họ.

Hạ Trường Sinh lạnh mặt.

"Đại sư huynh, uống trà." Lâm Kiến châm trà cho hắn.

"Nơi này thật sự không có hiện tượng lạ." Thấy họ không tin, thành chủ thở dài một hơi: "Hơn nữa hiện tại ở trong thành, phần lớn đều là người có mặt mũi do các môn phái cử đến. Trường Sinh Quân, ta không thể vô cớ mà đi làm phiền người ta. Ta chủ trì luận đàn Vạn Pháp, phải chịu trách nhiệm với mọi người."

"Không có hiện tượng lạ?" Hạ Trường Sinh đưa ngón trỏ ra, chỉ về phương xa: "Năm tòa tháp kia không tính là hiện tượng lạ sao? Mấy năm nay đã xuất hiện hai tòa thành trống, hai nơi đó đều dựng tháp thế này."

"Phì." Thành chủ cười, sau đó nói với Hạ Trường Sinh: "Trường Sinh Quân, không phải nơi mất tích mới có năm tòa tháp này, mà rất nhiều địa giới tu chân đặc biệt đều có tháp như vậy. Tháp này chuyên dùng để bày trận, thu gom tinh hoa trời đất, tụ khí ngưng thần, giúp mọi người tu hành tốt hơn. Ta biết mấy năm nay đúng là xuất hiện hai tòa thành trống, mọi người vô duyên vô cớ biến mất, không thấy bóng dáng, nhưng mà ngài không thể vì vậy mà sợ bóng sợ gió."

Hạ Trường Sinh nhíu mày, thân thể ngả về sau, khẽ hỏi Lâm Kiến: "Thật à?"

"Đúng là có pháp trận có tác dụng này." Lâm Kiến thừa nhận sự thật này.

"Phục Hy viện không có."

"Thiên nhiên Phục Hy viện là nơi tinh hoa của đất trời, còn có kết giới sẵn có, hoàn toàn không cần thứ rác rưởi kiểu này." Lâm Kiến nói thật: "Nhưng ta không biết, loại tháp trận này phổ biến thế sao?"

Từ nhỏ đến lớn Lâm Kiến chỉ ở hai nơi, một là cố hương, hai là Phục Hy viện, y hoàn toàn không biết các môn phái tu chân khác là thế nào.

Cố Phương và Đường Trĩ không nói gì.

Hai người họ cũng đã rất lâu không rời khỏi Phục Hy viện.

"Nhưng mà ta nghĩ hẳn là không nhiều như vậy mới đúng." Hạ Trường Sinh không chắc chắn lắm.

Nếu như tháp trận tồn tại nhiều ở địa giới tu chân, vậy đúng là Hạ Trường Sinh ít đến.

"Trường Sinh Quân, hoan nghênh đoàn người của Phục Hy viện đến thành An Tây Nhị Sử. Cảnh báo của ngài ta sẽ để trong lòng, cho người tuần tra nhiều hơn, chú ý tình hình trong thành." Thành chủ cười nói: "Cũng mong ngài cứ an tâm ở lại, hưởng thụ phong cảnh, mỹ thực và các tiết mục trong thành."

Ông ta muốn hạ lệnh đuổi khách.

Bốn người đứng ngoài cửa.

"Vị thành chủ này, vô cùng khiến người ta ghét." Cố Phương bĩu môi.

"Bây giờ chỉ có thể đi một bước, tính một bước thôi." Hạ Trường Sinh hơi mất kiên nhẫn mà thò tay chạm vào đồ trong lồng ngực.

Một người giấy bị kẹp giữa hai ngón tay hắn, nó vất vả đẩy ngón tay hắn ra, sau đó đứng trên đầu ngón tay hắn.

"Ngươi xem thử có thể đi giám sát tên thành chủ kia không." Hạ Trường Sinh dặn dò.

Người giấy gật gật đầu, sau đó nhảy xuống khỏi ngón tay Hạ Trường Sinh, chạy như bay, từ kẹt cửa lẻn vào trong phòng.

"Vậy bây giờ chúng ta hoạt động tự do trong thành à?" Đường Trĩ ngáp một cái.

"Ừ." Hạ Trường Sinh đồng ý: "Nhưng các ngươi phải cẩn thận, xảy ra chuyện gì thì nhanh chóng hội hợp với ta."

Nói xong, Hạ Trường Sinh lấy ra ba tấm người giấy.

"Ôi, muội không cần." Cố Phương ghét bỏ.

"Cầm đi." Hạ Trường Sinh trầm giọng nói.

Cố Phương bất lực, nhận lấy một người giấy.

Đường Trĩ và Lâm Kiến cũng cầm một con.

Sau đó, Đường Trĩ và Cố Phương tự đi tìm việc vui, Lâm Kiến không hề nhúc nhích chân, đứng bên cạnh Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh nói: "... Ngươi không đi chơi à?"

Thật ra hắn hy vọng Lâm Kiến tự mình đi chơi nhất.

"Ta đi theo đại sư huynh." Lâm Kiến nở nụ cười ngoan ngoãn.

"Ngươi đi chơi đi, trẻ con phải chơi nhiều một chút." Hạ Trường Sinh dùng quạt xếp chỉ vào con đường, nói với giọng khao khát: "Nhìn kìa, chỗ này đẹp đến cỡ nào, xem đi, biển người chen chúc, nhìn kìa, nhiều công tử trẻ tiêu sái cỡ nào."

"Đại sư huynh quá đẹp, ta nhìn đại sư huynh đã thỏa mãn rồi." Lâm Kiến đi một bước về phía hắn.

Hạ Trường Sinh nghe vậy, phiền não gõ quạt lên giữa hai chân mày của mình.

Trời cao ơi, cũng do hắn quá mê người.

Lâm Kiến nhìn dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ của Hạ Trường Sinh thì rất muốn bật cười, ngay lúc y muốn đi qua tiếp cận, ở bên kia đường chợt vang lên giọng nói kinh thiên động địa.

“Trường Sinh Quân!”

Lâm Kiến nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên hưng phấn mặt đỏ bừng nhìn Hạ Trường Sinh.

Trong một giây đồng hồ Hạ Trường Sinh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, sau đó dùng quạt kéo cổ áo Lâm Kiến, cùng y bỏ trốn mất dạng.

"Trường Sinh Quân, huynh đi đâu thế? Có phải huynh không nhận ra ta không? Đừng đi mà! Hu hu hu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.