Càng đến gần nơi tổ chức luận đàn Vạn Pháp, trời càng mưa tầm tã không tạnh.
Tuy bọn Hạ Trường Sinh đã cố gắng lên đường, có điều con đường phía trước khó đi, trời mưa lớn mà ngự kiếm thì lại nguy hiểm, dường như đến muộn là kết quả hiển nhiên.
Vì chậm trễ quá lâu, hơn nữa đây không phải là việc mà sức người có thể thay đổi được, Lâm Kiến chỉ đành rơi vào trạng thái im lặng tu luyện lần nữa.
Từ sau khi mưa lớn, trong lòng y luôn rối loạn.
Trời mưa không đơn giản chỉ vì nguyên nhân thời tiết.
Lâm Kiến có một loại trực giác khó hiểu.
Mưa lớn là vì uy hiếp và cảnh cáo một thứ gì đó.
Thứ gì mà trời phải uy hiếp?
Dựa vào những gì học được trong mấy năm nay, y chỉ có một kết luận.
Hung thú.
Hung thú vốn bị nhốt trong vực sâu, mấy trăm năm trước thì có tiền lệ chạy ra ngoài. Trời có điềm lạ vì đang nói với mọi người, hiện tại thế gian lại xuất hiện hung thú.
Trời mưa tầm tã.
Vì trong lòng không yên, Lâm Kiến không thể nhập định suôn sẻ như thường ngày. Y mở to mắt, nhìn về phía ba người đanh tránh mưa trong căn miếu nát. Đường Trĩ đang xem bói, tính xem khi nào thì mưa tạnh, Cố Phương đang lau đồ bị ướt, còn Hạ Trường Sinh, hắn đứng dưới mái hiên chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn không trung.
Sắc mặt của hắn lạnh lùng, y phục phất phơ theo cơn gió lốc, tựa như một chú bướm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3725327/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.