Quạt xếp trong tay rơi xuống, ngón tay thon dài của Hạ Trường Sinh có phần bất lực mà gãi gãi sau lưng Lâm Kiến.
Mắt thấy Lâm Kiến không có ý định buông mình ra, tay hắn khẽ nâng lên, sau đó mò mẫm, ấn lên trái tim của Lâm Kiến.
Đập thình thịch.
Không thể không thừa nhận, Lâm Kiến hôn khiến cho Hạ Trường Sinh thật sự thoải mái.
Tê tê dại dại, ý loạn thần mê.
Hạ Trường Sinh ấn Lâm Kiến xuống, chậm rãi đoạt lấy quyền chủ động.
“Thật thoải mái.” Hạ Trường Sinh không tình nguyện thừa nhận cảm thụ của bản thân, sau đó hơi mờ mịt hỏi Lâm Kiến: “Ngươi có muốn làm chuyện càng thoải mái hơn không?”
Lâm Kiến không trả lời.
Hạ Trường Sinh cúi đầu ngơ ngác.
Lâm Kiến nhắm mắt lại, ngủ vù vù rồi.
Hạ Trường Sinh: “...”
Bởi vì quá xấu hổ, Hạ Trường Sinh oán hận nghĩ, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ giết tên tiểu quỷ chết tiệt này, sau đó chôn trong viện của mình.
Hạ Trường Sinh ghé lên người Lâm Kiến, dùng y làm đệm thịt, duỗi dài tay nhặt lại quạt của mình, sau đó từ từ ngồi dậy bên cạnh người Lâm Kiến.
Mặt nước cả hồ phản chiếu đầy ánh sao, Hạ Trường Sinh hơi cúi đầu, tóc dài đen nhánh thuận theo động tác của hắn trượt xuống, rơi trên mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến thật sự đã ngủ say như chết, chẳng cảm nhận được gì cả.
Hạ Trường Sinh đột nhiên nhìn đông ngó tây, tuy đầu thuyền có người nhưng cũng đã sớm không còn âm thanh nào. Chắc chắn sẽ không có ai nhìn đến chỗ mình, hắn vươn tay vén tóc ra sau tai, cúi đầu, điều chỉnh góc độ, nhắm ngay cổ Lâm Kiến. Hàm răng sắc nhọn chạm đến làn da mỏng manh, hình ảnh này không khỏi khiến người ta liên tưởng lại đến thời điểm xưa kia, khi thế gian tràn ngập động vật mạnh nuốt yếu, trong rừng già, con mồi bị bắt được sẽ bị cắn thủng yết hầu, xé nát thân thể.
Hạ Trường Sinh hung hăng cắn xuống.
Lâm Kiến kêu một tiếng, dù cho ý thức y đã mất hết cũng vẫn cảm nhận được uy hiếp.
Vấn đề ở chỗ, tuy y biết hiện tại bản thân đang rất nguy hiểm nhưng vẫn không có ý tỉnh lại.
Hàm răng rời khỏi làn da, dấu răng khắc vào trong cổ.
“Đi tìm chết đi, tiểu quỷ thối.” Hạ Trường Sinh mắng y.
Lâm Kiến chậc lưỡi trong mộng.
Hạ Trường Sinh vẫn chưa hết giận, vì thế vươn tay nhéo mặt y.
Lôi lôi kéo kéo, Hạ Trường Sinh vẫn buông tay ra. Hắn duỗi thẳng một chân, tay chống đầu, canh giữ bên cạnh Lâm Kiến, lẳng lặng chờ thuyền cập bờ.
Thuyền lắc lư, Hạ Trường Sinh ngửa đầu ngắm sao.
“Đại sư huynh…”
Trong đêm đen truyền đến một giọng nói âm trầm.
Hạ Trường Sinh giật mình.
“Là… đại sư huynh sao?... Đại sư huynh, cứu… cứu đệ với… ”
“Đường Trĩ?” Hạ Trường Sinh nhận ra đây là giọng của ai: “Ngươi đây là chết rồi, biến thành quỷ hồn đến cầu cứu ta hả?”
“Đại sư huynh, đừng có đùa nữa, huynh còn không vớt đệ lên, huynh sẽ đánh mất người sư đệ đáng yêu là đệ đây đó.”
Hạ Trường Sinh nhìn theo hướng phát ra âm thanh, trên mặt hồ xuất hiện một khối gỗ, sau đó từ sau khối gỗ có người ló đầu ra. Đường Trĩ thấy Hạ Trường Sinh, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Đại sư huynh, cứu đệ với, hu hu hu.”
Sau khi hắn ta phiêu bạt lâu như vậy mà vẫn có thể gặp được Hạ Trường Sinh, đây là loại vận may to lớn gì đây!
Nhìn thấy Đường Trĩ cả người ướt sũng, Hạ Trường Sinh đang suy nghĩ mình có nên giả vờ không nhìn thấy hắn ta hay không.
“Đại sư huynh, huynh đừng như vậy.” Thấy được ánh mắt của Hạ Trường Sinh, Đường Trĩ nguyền rủa hắn: “Nếu đệ đã chết thật, lần sau đầu thai, đệ sẽ khẩn cầu bản thân trở thành một nắm bùn, hơn nữa lúc sinh ra sẽ chuẩn xác nện thẳng lên y phục của huynh.”
“Ngươi cũng ác độc quá đấy.”
Bởi vì lời nguyền của Đường Trĩ, Hạ Trường Sinh đành phải nghĩ cách, hắn tìm được một cây cột ở trên thuyền nhỏ, để Đường Trĩ nắm lấy rồi kéo lên.
Đường Trĩ bò lên trên thuyền.
Hạ Trường Sinh trước tiên dịch Lâm Kiến sang một bên, chừa ra vị trí cho Đường Trĩ.
Đường Trĩ ngồi trên thuyền, thở hồng hộc.
Hạ Trường Sinh bế Lâm Kiến lên, cởi áo ngoài của Lâm Kiến ra ném cho Đường Trĩ.
“Đại sư huynh, huynh đúng là đồ không có lương tâm.” Đường Trĩ dùng giọng điệu khoa trương “tán thưởng” hắn, sau đó bọc chặt áo ngoài của Lâm Kiến
Tuy hành vi thế này của Hạ Trường Sinh không mấy đạo đức nhưng bởi vì bên được lợi là bản thân, cho nên Đường Trĩ vẫn có thể tiếp thu được.
Mất đi áo ngoài, ban đêm có gió, Lâm Kiến khẽ run lên. Trước khi Hạ Trường Sinh buông y ra, Lâm Kiến đã ôm lấy tay hắn, Hạ Trường Sinh đành phải thuận thế ôm lấy y.
Được thôi.
Đường Trĩ nghĩ.
Lâm Kiến cũng đã chiếm được chỗ tốt, đây là đẹp cả đôi đường nha.
“Nhóm người Thạch Đông Lâm đều đã đi xa, sao ngươi vẫn còn ngâm mình trong nước?” Hạ Trường Sinh khó hiểu.
“Đệ sợ thật ra bọn họ chưa đi xa cho nên vốn định chậm rãi trôi về bờ, không ngờ có thể gặp được đại sư huynh, thế này thì yên tâm hơn nhiều…” Đường Trĩ nói đến một nửa, chợt cảnh giác: “Sao huynh biết đệ gặp phải Thạch Đông Lâm?”
“Ngươi nghĩ là ta cho người giấy để làm cảnh chắc?” Hạ Trường Sinh bất đắc dĩ.
“Vậy sao huynh không đến cứu đệ sớm một chút hả!” Đường Trĩ muốn khóc: “Không thể chỉ vì đệ và huynh không có tuyến tình yêu, cho nên huynh có thể đối xử với đệ tùy tiện như vậy nhé.”
“Ngươi ngốc à.” Hạ Trường Sinh mắng hắn ta: “Giao lưu giữa người giấy kia và ta cũng không phải đồng thời, khi ta biết được ngươi gặp phải Thạch Đông Lâm thì ngươi và Thạch Đông Lâm đã tách ra rồi.”
“Trước kia không phải huynh dùng phương pháp dẫn hồn vào để làm người giấy, huynh là người giấy, người giấy là huynh sao?”
Hạ Trường Sinh hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn hắn ta.
Bời vì Đường Trĩ có máu M, cho nên bị Hạ Trường Sinh dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn mình, trong lòng chợt sinh ra khoái cảm khác thường.
Khụ khụ.
“Ta đúng là biết dùng hồn phách làm người giấy, nhưng đám người giấy bình thường ta lấy ra để làm việc không thể nào chứa hồn phách của ta. Ngươi cảm thấy ta sẽ tự làm những việc mất thân phận như khiêng kiệu cho mình, theo dõi người khác, chạy ngược chạy xuôi sao? ”
Đường Trĩ nghẹn ngào một tiếng.
Được thôi.
“Đúng rồi, người giấy huynh cho đệ kia mất rồi.” Xét theo khía cạnh nào đó, Đường Trĩ cũng thật may mắn, người giấy mà hắn ta làm mất kia không phải loại chứa hồn phách, bằng không, Hạ Trường Sinh không chỉ sẽ mặc kệ hắn ta từ trôi nổi trong nước mà còn sẽ cầm gậy đánh hắn ta, không cho hắn ta ngoi đầu lên.
“Không mất, trong nháy mắt ngươi nhảy khỏi thuyền, người giấy kia đã nhảy lên người Đông Phương Tố Quang.” Hạ Trường Sinh bình tĩnh đáp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đường Trĩ rơi nước mắt.
“Đại sư huynh tính toán chu toàn.” Chỉ là hắn ta thấy bản thân có hơi bi thương.
“Được rồi, không có chuyện gì rồi, có đại sư huynh đây, ai làm gì được ngươi.” Hạ Trường Sinh tạm thời dỗ dành hắn ta một chút.
Đường Trĩ bọc áo ngoài, nghe thấy lời Hạ Trường Sinh nói, vui quá hóa khóc.
“Đại sư huynh, đệ cảm động quá.” Hạ Trường Sinh để ý hắn ta đến vậy.
“Đại khái chút là được rồi.”
“Đệ có thể ôm huynh một cái không?” Đường Trĩ thỉnh cầu.
“Ta cảm thấy vẫn nên bỏ đi, bây giờ ngươi thật bẩn.” Hạ Trường Sinh ghét bỏ.
“Vậy đại sư huynh ơi, hiện tại Thạch Đông Lâm và hung thú đã hợp thành một thể, huynh cũng không có vấn đề gì sao?” Đường Trĩ lo sợ bất an.
“Ồ ồ ồ, không vấn đề.” Hạ Trường Sinh an ủi để hắn ta yên tâm.
“Đại sư huynh, huynh đúng là người đáng tin!”
Càng đáng tin, lời của Thạch Đông Lâm lại càng có khả năng.
Hạ Trường Sinh, đúng là không thoát được quan hệ với hung thú.
Trên đời này, tồn tại duy nhất có thể đối kháng với hung thú trên cơ bản chỉ có hai dạng, một là thần tiên, nhưng thần tiên trên trời đã sớm chìm vào giấc ngủ vì thiên nhân ngũ suy [*] rồi, hai chính là… bản thân hung thú.
[*] 天人五衰 (Thiên Nhân ngũ suy): chỉ năm biểu hiện khi tuổi thọ của thiên nhân sắp hết, bao gồm: quần áo bẩn thỉu, hoa héo trên đầu, nách chảy mồ hôi, thân thể ô uế, không vui không giận.
Đường Trĩ có phần phiền muộn rồi.
Thực ra thì không phải do hắn ta sợ Hạ Trường Sinh, cũng không phải sợ Hạ Trường Sinh đi lại đường cũ của Thạch Đông Lâm mà là cảm thấy một khi có quan hệ với hung thú, lá cờ sẽ bị giương cao lên.
“Đừng lo.” Như đã nhìn ra nghi ngờ của Đường Trĩ, Hạ Trường Sinh lên tiếng.
Đường Trĩ đột nhiên cảm thấy ngày thường đều là Hạ Trường Sinh đang giả ngu, hắn đây không phải rất hiểu lòng người đó sao, vậy mà còn biết mình đang lo lắng cho hắn.
“Nếu ngươi sợ thật thì sáng mai cùng Cố Phương quay về Phục Hy viện đi.” Hạ Trường Sinh nói.
Đường Trĩ: “...”
Đại sư huynh, quả nhiên hắn ta đã đánh giá Hạ Trường Sinh quá cao.
Hạ Trường Sinh nhìn ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời, giải đáp tương lai của bản thân.
Thuyền cập bờ, toàn thân Đường Trĩ đều là nước, khoác áo ngoài của Lâm Kiến, Hạ Trường Sinh cõng Lâm Kiến, ba người cùng nhau về lại khách điếm.
Cố Phương ở trong phòng trên lầu hai, nhìn bọn họ, chậc lưỡi kêu lạ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mới tạo thành cảnh tượng như vậy?”
Nàng đóng cửa sổ lại, không tim không phổi quay về giường đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Lần đầu uống say, Lâm Kiến ngủ đến khi mặt trời lên cao, đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ vỗ lên đùi y.
Lâm Kiến lập tức kêu đau, mở mắt, ngồi dậy.
“Đừng ngủ nữa, mặt trời đốt đến mông rồi!”
“Tứ sư huynh…” Nhìn thấy người ngồi trên đầu giường mình, Lâm Kiến gọi một tiếng, sau đó tiếp tục nằm lại giường.
“Đệ định ngủ đến khi nào hả?” Đường Trĩ có phần bội phục.
“Sợ gì chứ, dù sao ngày mai mới bắt đầu luận đàn Vạn Pháp, không cần nghĩ, hôm nay đại sư huynh cũng sẽ để chúng ta tự do hoạt động, mình huynh ấy ở lại phòng chải đầu, soi gương.” Lâm Kiến vươn tay che hai mắt mình lại.
“Sao đệ lại uống say đến vậy hả?” Đường Trĩ khuyên nhủ: “Tuổi đệ còn nhỏ, cũng đâu thể từ bây giờ đã mê rượu.”
“Tối hôm qua,” Lâm Kiến dừng một chút, giải thích: “Đánh nhau với Tư Vô Ngưng của Đông Xương môn.”
“Ưm, hừ.”
“Bởi vì ngay trước mặt ta, hắn bày ra vẻ hoa si với đại sư huynh.” Lâm Kiến nhìn đã tức.
Đường Trĩ nhớ rất rõ tên này, bởi vì tên này đã từng chọc điên đại sư huynh, đại sư huynh đã từng nói với hắn ta, còn dám đến Phục Hy viện thì sẽ ném hắn ta từ trên vách núi xuống.
Bọn họ tuân theo mệnh lệnh của Hạ Trường Sinh, đúng là đã ném người từ trên vách núi xuống, đáng tiếc dường như không chỉnh hắn đến chết.
Sau đó Đông Xương môn đã viết thư đến, một là vì xin lỗi, bởi Đông Xương môn bọn họ rất biết tự hiểu, bọn họ biết thiếu Môn chủ nhà mình đúng là một kẻ biến thái. Hai là cầu xin, xin người của Phục Hy viện không đến giây phút nguy cấp hãy làm ơn giữ cho Tư Vô Ngưng một mạng.
“Sau đó đệ bèn mượn rượu giải sầu?”
“Không phải.” Lâm Kiến nói thật: “Sau đó ta phát hiện bọn ta có rất nhiều đề tài chung, hai người cũng đã đánh mệt, cho nên bèn lên thuyền nhỏ, vốn chỉ định uống hai chén rồi đi, kết quả hai ta càng nói càng hăng, không cẩn thận uống say mất. Là huynh đưa ta về sao? Cảm ơn huynh.”
Đường Trĩ lắc đầu: “Không phải ta đưa đệ về.”
“Giúp đệ cảm ơn ngũ sư tỷ.”
“Cũng không phải Cố Phương.”
“Không muốn cảm ơn Tư Vô Ngưng.”
“Về hắn ta à, đệ không cần quan tâm nữa, lúc chúng ta đi, hắn ta còn say đến bất tỉnh trên thuyền, tự do trôi theo dòng nước, sáng nay mới tỉnh lại.”
Đầu Lâm Kiến vẫn còn đau: “Ta uống say mà còn tìm được đường về khách điếm hả?”
“Tất cả các đáp án sai đệ đều đã thử, bây giờ có thể đối mặt với thực tế rồi.” Đường Trĩ vẫn rất hiểu Lâm Kiến.
Lâm Kiến buông tay, hai mắt ngập tràn hoảng sợ nhìn Đường Trĩ.
Đường Trĩ nhìn Lâm Kiến, miệng trề ra, bày ra một biểu tình cực kỳ khinh bỉ y.
“Chết mất thôi, đại sư huynh nhất định sẽ giết ta.” Mặt Lâm Kiến không cảm xúc, vẻ mặt âm trầm, hận không thể say thêm một lần nữa.
“Hiện tại đại sư huynh không rảnh lo về đệ.” Đường Trĩ chậm rãi nói với y: “Ta lên gọi đệ dậy chính là muốn nói với đệ, tình địch của đệ đến rồi, hơn nữa hiện tại còn đang quấn lấy đại sư huynh.”
Lâm Kiến lập tức ngồi dậy, bị dọa tỉnh.
Đường Trĩ đứng lên, vẫy tay tạm biệt.
Nhận được tiếng gió từ Đường Trĩ, Lâm Kiến vội vã thay y phục, sau đó chạy xuống lầu.
Khi y xuống dưới, Hạ Trường Sinh đã ngồi uống trà ở lầu một, hơn nữa bên cạnh hắn còn có Tư Vô Ngưng.
Tư Vô ngưng nhìn Hạ Trường Sinh, khuôn mặt đỏ bừng, sáng sớm hắn ta đã xách theo một đống lớn lễ vật đến đây, toàn bộ đều đang đặt bên chân Hạ Trường Sinh.
“Trường Sinh Quân.” Hắn ta rất muốn lại gần Hạ Trường Sinh.
Một tay Hạ Trường Sinh bưng trà, một tay khẽ động vào bội kiếm của mình.
Đây là một động tác uy hiếp.
Tư Vô Ngưng lập tức dừng động tác của mình, hắn ta không tiến gần thêm nhưng miệng lại không dứt: “Từ lần chia tay trước, chúng ta đã gần mười năm không gặp rồi.”
Hạ Trường Sinh uống trà, không thèm để ý.
“Lòng ta đối với huynh, trời đất chứng giám, chưa từng thay đổi. Nếu huynh chịu cho ta một cơ hội thể hiện bản thân, ta bảo đảm huynh sẽ hồi tâm chuyển ý.” Tư Vô Ngưng chỉ vào đống quà: “Đây đều là chút tấm lòng nhỏ bé của ta, hy vọng huynh có thể nhận lấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hạ Trường Sinh thở dài.
Nghe hắn thở dài, Tư Vô Ngưng rất kích động, hắn ta vội vàng hỏi: “Sao thế? Là ta có chỗ nào làm chưa tốt sao? Huynh không thích lễ vật? Huynh thích thứ gì, ta nhất định sẽ mua về cho huynh.”
“Tiểu nhị, đổi trà.” Nguyên nhân Hạ Trường Sinh thở dài là vì trà lạnh rồi.
Hắn vừa ngẩng đầu gọi người đã phát hiện Lâm Kiến đang đứng bên cạnh cầu thang chỉnh trang lại y phục.
“Còn ra thể thống gì.” Hạ Trường Sinh nhìn Lâm Kiến, nhỏ giọng quát: “Y phục không chỉnh tề, sao đã chạy ra ngoài.”
Hạ Trường Sinh nhìn y ngồi xuống bên cạnh mình, tiện tay đưa điểm tâm mình còn chưa kịp ăn qua.
Lâm Kiến nhìn thấy đồ ăn, theo bản năng che miệng lại: “Ọe”.
Tối hôm qua y thật sự đã uống quá nhiều.
“Xem ra ngươi ăn không vào rồi.” Hạ Trường Sinh kéo điểm tâm đi.
“Ta nuốt trôi.” Lâm Kiến mạnh miệng.
“Tiểu nhị.” Hạ Trường Sinh gọi.
Tiểu nhị nghe được tiếng hắn gọi, lập tức bưng một bát canh giải rượu từ phòng bếp ra: “Hạ công tử, dựa theo dặn dò của ngài, vẫn còn nóng.”
Mùi vị của bát canh này không dễ chịu gì, Hạ Trường Sinh che mũi, xua đi mùi hương, sau đó nói: “Cho người này.”
Tiểu nhị nhìn tình hình cũng biết là ai cần bát canh này, nên đặt thẳng bát xuống trước mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến bị mùi vị làm cho sặc.
“Canh giải rượu, mời quý khách dùng.” Tiểu nhị nói xong, phóng khoáng chạy lấy người.
Lâm Kiến kinh ngạc.
“Trường Sinh Quân, tối hôm qua ta cũng uống nhiều.” Tư Vô Ngưng đỡ trán.
“Hừ.” Hạ Trường Sinh hừ lạnh.
Nhìn Hạ Trường Sinh không để ý đến mình, Tư Vô ngưng chuyển mục tiêu lên Lâm Kiến, nói: “Lâm huynh đệ, ngươi cũng quá không nói nghĩa khí, rõ ràng tối hôm qua chúng ta trò chuyện vui đến vậy, kết quả sau khi đều uống say ngươi lại bỏ ta lại mà đi mất. Ngươi có biết tối qua ta nằm trên thuyền nhỏ ngủ cả đêm không, sáng nay dậy chảy cả nước mũi rồi.”
Nghe hắn ta nói xong, Lâm Kiến vẫn thờ ơ nhưng Hạ Trường Sinh lại có phản ứng, hắn lặng lẽ nhấc ghế lên, cách xa Tư Vô Ngưng một chút, hơn nữa còn lén kéo kín y phục của mình.
“Trường Sinh Quân, không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Tư Vô Ngưng hy vọng hắn bình tĩnh lại.
Hạ Trường Sinh rất khó bình tĩnh.
Lâm Kiến ngồi một bên, chuẩn bị tùy thời chen lời.
“Uống đi.” Hạ Trường Sinh thấy y không uống canh giải rượu, tròng mắt đảo ngược đảo xuôi đã biết y đang suy nghĩ lung tung cái gì.
Vì để không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, Lâm Kiến không chút trì hoãn, y bưng bát lên, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.
Nhân lúc Lâm Kiến đang uống canh giải rượu, không thể mở miệng nói chuyện, Hạ Trường Sinh hỏi Tư Vô Ngưng: “Tối hôm qua các ngươi tán gẫu tận hứng đến thế là đang nói về chuyện gì vậy?”
Thấy Hạ Trường Sinh cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với mình, Tư Vô Ngưng cực kỳ vui vẻ, lập tức thành thật khai hết: “Đại khái là đang nói chuyện riêng tư về Trường Sinh Quân rồi.”
Lâm Kiến bị sặc: “Khụ khụ khụ.”
“Vậy sao?” Hạ Trường Sinh cũng không tức giận.
“Đúng vậy.” Tư Vô Ngưng vẫn còn đang khai: “Thảo luận góc độ nào của Trường Sinh Quân đẹp mắt hơn, có sức hấp dẫn gì với người khác. Nếu có cơ hội… ôi chao, ngại quá đi.”
Hạ Trường Sinh không hề cảm nhận được hắn ta có tí tẹo ngượng ngùng nào.
“Tư công tử, ta cảm thấy ngươi vẫn không nên quấy rầy đại sư huynh.” Lâm Kiến buông canh giải rượu chưa uống hết xuống, dùng khăn tay lau đi vệt nước bị bắn ra do vừa rồi quá kích động.
“Ta quấy rầy đến Trường Sinh Quân sao?” Tư Vô Ngưng không có chút tự giác nào.
Hạ Trường Sinh cười nhìn Lâm Kiến, quạt xếp trong tay xoay lại xoay.
“Ta không định tán gẫu loại đề tài này với hắn ta.” Lâm Kiến quyết đoán nói.
“Ngươi uống rượu rồi thành thật hơn nhiều.” Tư Vô Ngưng nhìn Lâm Kiến đỏ mặt, chậc chậc lắc đầu: “Lúc tỉnh táo thì toàn nghĩ một đằng nói một nẻo.”
“Ta vốn dĩ không muốn tán gẫu với ngươi về những thứ kia.” Lâm Kiến cũng hận mình đã uống quá nhiều, nói năng linh tinh: “Những lời thế này ta càng muốn nói với đại sư huynh nhà ta hơn.”
Hạ Trường Sinh mở quạt, vừa tự đắc vừa thản nhiên phe phẩy.
Hạ Trường Sinh càng không nói gì, hai người Lâm Kiến và Tư Vô Ngưng ở chỗ này càng muốn mau chóng đá đối phương đi.
“Ôi.” Tư Vô Ngưng đột nhiên phát hiện ra thứ kỳ quái: “Lâm tiểu huynh đệ, trên cổ ngươi… xem ra diễm phúc của ngươi không cạn, đi đâu vui vẻ cũng không nói với ta một tiếng.”
“Ngươi nói gì cơ?” Lâm Kiến khó hiểu.
Tư Vô Ngưng vươn tay về hướng cổ Lâm Kiến.
Hạ Trường Sinh ngồi ở giữa, thấy động tác của hắn ta, vào lúc tay Tư Vô Ngưng vươn ngang qua mặt mình, giơ quạt đập vào cẳng tay người kia, ấn tay hắn ta xuống mặt bàn.
Tư Vô Ngưng kinh ngạc.
“Thiếu Môn chủ.” Hạ Trường Sinh dùng giọng điệu uy hiếp gọi hắn ta.
Tư Vô Ngưng Nửa hâm mộ nửa ghen tị nói: “Người của Phục Hy viện luôn có thể nhận được sự chăm sóc của huynh, ta hâm mộ quá, không biết ta có thể gia nhập Phục Hy viện không?”
“Không thể.” Hạ Trường Sinh từ chối thẳng.
Tư Vô Ngưng oán hận cắn tay áo.
“Uống hết canh giải rượu rồi đi lên nghỉ ngơi đi.” Hạ Trường Sinh nói với Lâm Kiến, sau đó đứng lên.
“Huynh đi đâu? Ta cũng muốn đi.” Lâm Kiến vội vàng đứng lên theo.
Hạ Trường Sinh vươn quạt, khép chặt lại cổ áo cho Lâm Kiến: “Không cần, ta lười ra ngoài với ma men.”
Nói xong, Hạ Trường Sinh phất phất tay, đi mất.
Tư Vô Ngưng vốn muốn đuổi theo, đáng tiếc hắn ta vừa ra ngoài thì Hạ Trường Sinh đã biến mất tăm.
“Ôi!” Tư Vô Ngưng đấm ngực dậm chân.
Lâm Kiến ngồi tại chỗ có hơi khó hiểu mà sờ sờ cổ mình, chỗ này bị sao vậy?
Y uống hết canh giải rượu khó nuốt, sau đó chạy về phòng mình, tìm thấy gương đồng trên mặt bàn, Lâm Kiến soi một lượt, cuối cùng trợn tròn mắt.
Trên cổ y, rõ ràng là dấu vết thương bị cắn.
Lâm Kiến sợ đến mức lật ngược gương đồng, úp xuống mặt bàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]