Quạt xếp trong tay rơi xuống, ngón tay thon dài của Hạ Trường Sinh có phần bất lực mà gãi gãi sau lưng Lâm Kiến.
Mắt thấy Lâm Kiến không có ý định buông mình ra, tay hắn khẽ nâng lên, sau đó mò mẫm, ấn lên trái tim của Lâm Kiến.
Đập thình thịch.
Không thể không thừa nhận, Lâm Kiến hôn khiến cho Hạ Trường Sinh thật sự thoải mái.
Tê tê dại dại, ý loạn thần mê.
Hạ Trường Sinh ấn Lâm Kiến xuống, chậm rãi đoạt lấy quyền chủ động.
“Thật thoải mái.” Hạ Trường Sinh không tình nguyện thừa nhận cảm thụ của bản thân, sau đó hơi mờ mịt hỏi Lâm Kiến: “Ngươi có muốn làm chuyện càng thoải mái hơn không?”
Lâm Kiến không trả lời.
Hạ Trường Sinh cúi đầu ngơ ngác.
Lâm Kiến nhắm mắt lại, ngủ vù vù rồi.
Hạ Trường Sinh: “...”
Bởi vì quá xấu hổ, Hạ Trường Sinh oán hận nghĩ, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn sẽ giết tên tiểu quỷ chết tiệt này, sau đó chôn trong viện của mình.
Hạ Trường Sinh ghé lên người Lâm Kiến, dùng y làm đệm thịt, duỗi dài tay nhặt lại quạt của mình, sau đó từ từ ngồi dậy bên cạnh người Lâm Kiến.
Mặt nước cả hồ phản chiếu đầy ánh sao, Hạ Trường Sinh hơi cúi đầu, tóc dài đen nhánh thuận theo động tác của hắn trượt xuống, rơi trên mặt Lâm Kiến.
Lâm Kiến thật sự đã ngủ say như chết, chẳng cảm nhận được gì cả.
Hạ Trường Sinh đột nhiên nhìn đông ngó tây, tuy đầu thuyền có người nhưng cũng đã sớm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-su-huynh-chi-biet-soi-guong-trang-diem/3727344/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.