Lại năm sáu ngày trôi qua, hành trình đã đi được hơn một phần ba, đội ngũ coi như là chính thức tiến nhập địa giới Bắc Cương.
Trong dịch trạm địa phương, sáng sớm toàn bộ các quân sĩ đã thức dậy, bắt đầu sửa sang lại vật tư vận chuyển.
Hiện giờ các quân sĩ cấm quân sớm đã không còn vẻ diễu võ dương oai, tinh thần chấn hưng như khi vừa mới xuất phát, vì ban ngày đi đường quá mức xa xôi, nghỉ ngơi quá muộn, mà sáng sớm thì dậy quá sớm, giống như vừa mới nhắm mắt lại đã phải rời giường rồi.
Rất nhiều quân sĩ cấm quân lén kêu khổ, oán giận.
Không đến một khắc, các tướng sĩ biên quan cũng đã đem áo giáp mặc thỏa đáng ngồi xuống ăn cơm.
Vũ khí từ đầu đến cuối vẫn đặt ở bên cạnh.
Đây là ở Bắc Cương đã thành thói quen, nếu gặp phải kẻ thù đánh bất ngờ, có thể rất nhanh tiến vào trạng thái phòng ngự hoặc là chiến đấu.
Các quân sĩ cấm quân thì một đám khôi giáp nghiêng lệch, hận không thể không mặc cái áo giáp nặng nề này nữa.
Vũ khí lại càng không cần phải nói, không tới lúc chính thức khởi hành, bọn họ sẽ không cầm vào tay.
- Không công bình, dựa vào cái gì bọn họ tạp binh này ăn cơm còn sớm hơn so với chúng ta?
Từ khi đội ngũ xuất phát, giữa quân sĩ cấm quân và quân sĩ biên quan đã phân biệt rõ ràng, nhìn nhau không vừa mắt, cấm quân ghét bỏ quân sĩ biên quan xuất thân thấp hèn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802323/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.