Giang Long chỉ là một quan văn, quân sĩ cấm quân vốn là không để vào mắt.
Thậm chí trong tưởng tượng còn có khinh thường, một Huyện lệnh nho nhỏ mà thôi, hơn nữa còn nhậm chức ở Bắc Cương đất cằn sỏi đá kia.
Nhưng Giang Long lại vừa vặn trước mặt nhiều người như vậy, quét mặt mũi của Mục Hiên!
Mục Hiên chính là Tứ phẩm chỉ huy Thiêm Sự, ngày bình thường cao cao tại thượng, những quân sĩ cấm quân này ngay cả cơ hội đáp lời đều không có.
Chỉ có thể ở trên giáo trường rất xa liếc nhìn lên một cái.
Hơn nữa thanh danh Mục Hiên tàn nhẫn bên ngoài, không biết nghiêm khắc trừng phạt bao nhiêu quan viên và quân sĩ cấp thấp, và bài trừ dị kỷ, trong tưởng tượng rất nhiều quân sĩ cấm quân đều là e ngại gã.
Nhưng mà Giang Long giờ phút này chẳng khác gì là dẫm lên trên vai của Mục Hiên, áp chế uy phong này, mà dựng uy cho mình.
Như vậy những quân sĩ cấm quân này hiện tại dĩ nhiên là sợ hãi Giang Long rồi.
Quân sĩ trẻ tuổi bị điểm danh hai đùi run lên, vừa sợ hãi nói thật, Mục Hiên sẽ không bỏ qua gã, hơn nữa về sau cũng đừng nghĩ lại lăn lộn trong cấm quân.
Bên kia, Giang Long thả ra lời nói độc ác, dám nói dối, sẽ bị chém đầu.
Ngắn ngủi cân nhắc trái phải qua đi, cuối cùng cảm thấy trước tiên đem đầu bảo vệ quan trọng hơn.
Đã không còn đầu để ăn cơm, nói cái gì nữa cũng vô dụng rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802324/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.