Giang Long có thể nghĩ đến không đem Phá Long Thương lấy ra nữa, tránh cho khiến người ta xem đỏ mắt, sinh lòng ác ý, tự nhiên cũng có thể nghĩ đến thần tuấn mã Tuyết Nguyên, rất có thể sẽ bị người âm thầm nhìn trộm.
Nhưng hắn cũng không tính đem Tuyết Nguyên cũng giấu kín đi.
Gần nhất Tuyết Nguyên nhận chủ, Giang Long không ở, ai nói cũng không nghe.
Thứ hai Tuyết Nguyên là vương giả trong loài ngựa, chẳng những tốc độ nhanh, sức bật đủ, mà động vật giống này cực kỳ linh tính phần lớn giác quan thứ sáu vô cùng nhạy bén, có đôi khi nguy hiểm còn chưa tới, nó đã có thể báo động trước, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng người chủ.
Thứ ba nha, Giang Long kiếp trước không biết gặp qua bao nhiêu trường hợp lớn, còn sợ ai?
Binh đến tướng chặn, nước tới lấy đất ngăn!
- Đại nhân, thuộc hạ muốn qua đó nhắc nhở vài câu.
Trình Cương không phải binh lính thủ hạ của Cảnh Hiền, nhưng đối với Cảnh Hiền lại là cực kỳ ngưỡng mộ, coi là quân thần, đừng nhìn Cảnh Hiền năm đó làm việc tàn nhẫn, ở kinh thành ác danh chiêu chúc, nhưng ở địa giới Bắc Cương, lại không biết có bao nhiêu người sùng bái.
Trình Cương không đành lòng nhìn thấy hậu đại Nhân Đồ tướng quân bởi vì một bảo mã, mà bị người ám hại.
Quách Phóng híp lại hai mắt:
- Tiểu tử Cảnh gia hơi quá tà dị.
Trình Cương cùng Vi Hoán cũng sửng sốt.
Quá tà dị?
Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802321/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.