Chương trước
Chương sau
Đúng giờ mão một khắc, một đoàn hơn ngàn người mang theo lương thực, muối ăn, rời khỏi Nam đại doanh rất oanh liệt.

Giang Long cưỡi Tuyết Nguyên đi trong đoàn người.

Tuyết Nguyên thần dũng chói sáng lạ thường, mang theo ánh mắt ngưỡng mộ của từng quân sĩ.

Đương nhiên cũng có người ghen tỵ, không có hảo ý.

-Một quan văn mà đi cưỡi con ngựa tốt như thế thật tiếc!

Cấm quân Thiên Hộ Mao Minh đi trong đoàn vẻ nịnh hót, a dua nói với Mục Hiền- thứ phẩm cao nhất trong đội.

Mục Hiền ở trong cấm quân Nam đại doanh là chỉ huy Thiêm sự, tứ phẩm.

Gã ở trong quân doanh của nhị hoàng tử Triệu Thần, nhiệm vụ là hộ tống lương thực, muối ăn đến Bắc Cương, tuy nhiệm vụ có nguy hiểm nhưng dù sao được xem là cơ hội lớn để lập công, làm võ tướng thì cần lập công mới mau lên chức, cách thức thì cũng không nhiều, ở trên chiến trường biên giới đánh bại dị tộc, bình định bọn phản loạn ở địa phương, hay vào núi diệt thổ phỉ, cái nào lại không nguy hiểm?.

Muốn bình an chỉ có một cách, đó là nấu ăn trong quân đội.

Nhưng có rất ít người nào nấu ăn trên mấy chục năm, nếu không có chỗ dựa vững chắc thì không hon một Bách hộ nho nhỏ.

Mục Hiên có thể bắt lấy cơ hội tốt lần này vận chuyển lương thực, muối ăn đến Bắc Cương, được sự giúp đỡ của Trình quý phi, dù sao vẫn nói là năng lực của nhị hoàng tử Triệu Thần rất bình thường, không có văn chương, không có võ lược, bình thường, không xuất chúng, nhưng lại có vài ưu điểm.

Đó là thân mẫu Trình quý phi, hiện giờ quản lý mọi việc trong cung.

Tuy không phải là hoàng hậu nhưng không có gì khác nhau.

Còn có những người huynh đệ của Trình quý phi đều có bản lĩnh, hơn nữa, đại cữu cữu là Trình Công, không những có võ công mà còn là Định Đỉnh Hầu.

Những người cữu cữu khác cũng có chức vị trong quân doanh, thứ phẩm lại cao.

Thế lực bên mẹ rất mạnh.

Trong doanh trại được sự tin tưởng của nhị hoàng tử Triệu Thần, Mục Hiên cảm thấy hài lòng.

Nhị hoàng tử tuy bình thường, nhưng có Trình quý phi và sự tương trợ rất lớn của các cữu cữu, tương lai khả năng lên ngôi hoàng đế rất cao.

Trong tất cả hoàng tử, nhị hoàng tử Tín Vương Triệu Thần là hoàng tử duy nhất có thế lực trong quân đội.

Quan văn là thế lực của thái tử.

Đối với chuyện này, lão hoàng đế cứ mắt nhắm mắt mở không nhúng tay vào.

Điều này cũng khiến cho Mục Hiên, làm thủ hạ của Tín Vương càng tin tưởng, lão hoàng thượng có khả năng sẽ truyền ngôi cho Triệu Thần.

Mục Hiên làm võ tướng, đối với vật cưỡi và binh khí tốt, tự nhiên rất thèm thuồng.

Nghe được lời nói của thủ hạ Thiên Hộ Mao Minh, Mục Hiên quay đầu lại nhìn Giang Long đi trong đội quân, nét mặt giang Long cười lạnh và nói:

-Có đồ tốt, thì phải có số hưởng mới được!

Bách Hộ Hạ Nghĩa nghe vậy liền chen lời:

- Đại nhân nói rất đúng, Bắc Cương hỗn loạn, thường bị dị tộc, tiểu cổ kỵ binh xâm lược, mà dân ở đó dũng mãnh, đối với quân đội cũng không sợ, lúc có chiến tranh ngẫu nhiên có người chết chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

-Cảnh gia huyện Ninh Viễn là tên cứng đầu, nhưng đó chỉ ở kinh thành, kim bài miễn chết trong tay Cảnh phủ chỉ để dọa người, nhưng một khi rời kinh thành…ha ha.

Một tên Bách Hộ khác cười hiểm.

Bởi là thuộc hạ của Tín Vương Triệu Thần nên những quan quân này bất luận chức cao hay thấp đối với từng thế gia quyền quý trong kinh thành đều biết rõ ràng.

Nếu không cẩn thận thì sẽ đắc tội, và không nên đắc tội với ai, không thì phiền toái.

Một tên Bách Hộ khác mặt dài, vỗ tay nói:

- Đại nhân yên tâm, đợi đến biên giới Bắc Cương. Tại hạ đích thân chém tiểu tử Cảnh gia kia, đem bảo mã dâng cho ngài!

Mục Hiên lặng thinh, không dấu vết gật gật đầu

Đêm hôm qua, Trình quý phi trong cung có truyền lời dặn, nói lão hoàng thượng có chút không thích Cảnh gia, muốn động thủ với Cảnh phủ.

Trình quý phi muốn gã nắm lấy cơ hội, nếu như có thể lấy thủ cấp của Giang Long.

Khiến Tín Vương làm theo ý hoàng thượng.

Tuy trên danh nghĩa là trận doanh của Tín Vương nhưng kỳ thực bức màn phía sau là người nhà, và Trình quý phi bày mưu tính kế.

Tín vương bình thường chỉ là một con rối.

Tuy nhiên mặc kệ y có phải là con rối hay không, chỉ cần trên thân thể y có huyết mạch của hoàng gia thì được rồi.

Chỉ cần là hoàng tử, đến lúc hoàng thượng băng hà, không có chiếu thư truyền ngôi quang minh chính đại, như thế việc tranh giành ngôi vua chính là danh chính ngôn thuận.

Giang Long cưỡi ngựa, vừa đi vừa quan sát đoàn quân.

Phía trước đội ngũ là bọn quân sĩ và tướng lĩnh cấm quân Nam đại doanh.

Nhân số khoảng một ngàn người.

Những quân sĩ lúc này ai ai cũng phấn chấn tinh thần, mũ giáp sáng rõ, đi từng bước chỉnh tề, ánh mắt sáng chói, khí thế vô cùng.

Phía sau đội ngũ, cùng với hai bên thì hơn năm trăm người đội mũ, giáp cũ nát đang đi, nhưng được quân sĩ và tướng lĩnh lau chùi rất sạch sẽ.

Những người này nói không nhiều, đi đứng vẻ lười biếng, rời rạc, nhưng thân thể cường tráng, tinh thần tinh nhuệ.

So với những hộ vệ ở Cảnh phủ thì không thua kém chút nào.

Nói rõ là những binh sĩ này thật sự đã trải qua chiến trường, giết địch!

Giang Long so sánh một chút, đưa ra kết luận cấm quân phía trước chỉ là gối thêu hoa.

Tuy rằng không biết Mục Hiên đứng dưới trướng Tín Vương, nhưng động não chút xíu, Giang Long biết những người hộ tống muối và lương thực đi Bắc Cương là tới để nạm vàng mà thôi.

Hơn nữa, nạm thêm một ít công lao để mau thăng chức.

Bọn quan quân cấm quân đi phía trước tỏ vẻ dương oai mỗi người mỗi kiểu, lần này, du kỵ tướng quân Quách Phóng mang theo năm trăm quân sĩ chấp hành nhiệm vụ có vẻ mặt lạnh lùng, tư thế ngồi trên lưng ngựa không ngay ngắn và có chút lười nhác.

Tuy nhiên, không ai dám khinh thường y.

Dù nhìn thoáng qua Quách Phóng lười biếng nhưng mỗi khi con ngươi khép mở đều lóe ra ánh sáng lợi hại.

Hơn nữa, tuy con mắt nhắm từ từ, các binh sĩ đi gần cũng cảm nhận rõ trên thân vị Du Kỵ tướng quân toát ra sát khí đùng đùng.

Thậm chí, lại đi gần một tý, cũng có thể ngửi được mùi máu tươi.

Trình Cương là do một tay Quách Phóng đề bạt lên chức Bách Phu trưởng, không ngờ bây giờ lại buồn ngủ, cố ngước con mắt lên mà nói:

- Nhũng binh sĩ cấm quân này, đúng là một lũ miệng hôi sữa chưa từng trải qua chiến trường, ở những nơi gần kinh thành, đi qua những nơi này mà nói thì tương đối an toàn.

Không lợi dụng nghỉ ngơi cho thật tốt, ai nấy đều ưỡn ngực dương oai, còn phải đi thêm mấy ngày đường nữa mới đến Bắc Cương, xem họ có còn đủ tinh thần như vậy hay không.

-Ngươi quản bọn họ sống chếtlàm cái gì?

Một tên Bách Hộ khác tên Vi Hoán khinh thường nói:

-Ta khinh thường nhất những kẻ chưa từng trải qua chiến trường mà bọn tiểu tử đó lại cầm vũ khí tốt nhất, mặc khôi giáp ở bên mình, những vũ khí và khôi giáp tốt này có thể cứu mạng được bao nhiêu huynh đệ?

Rất nhiều quân sĩ nhìn về phía cấm quân bất mãn vô cùng.

Những người này chưa từng ở chiến trường, cũng chưa chém giết quân lính dị tặc, lại được giao những vật dụng binh sĩ tốt nhất.

Trong ánh mắt bất mãn, tự nhiên có một ánh mắt sôi sục, ở trên chiến trường có vũ khí và khôi giáp tốt thì có thể giúp bọn họ giữ được tính mạng, nếu như đoạt lấy về cho mình, bọn họ sớm đã kéo lên cùng lúc rồi.

Đừng thấy cấm quân nhiều người, bọn họ nhiều gấp đôi.

Nhưng thật ra nếu đánh nhau, thì sức chiến đấu những quân sĩ biên quan này vượt xa cấm quân.

-Nói đến cái tên quan văn mới nhậm chức này cưỡi ngựa thật quý!

Trình Cương cặp mắt mở ra kiểu như buồn ngủ.

Vi Hoán liền gật đầu hòa theo, đồng thời hai con ngươi lắc lư.

Nhưng lúc này, Quách Phóng đột nhiên liếc hai người một cái, làm cho họ không kiềm nổi, run cả người.

-Mắt chó các ngươi mù à!

So với tướng lĩnh cấm quân, quan quân biên quan có chút thô lỗ đấy, há mồm thóa mạ, mà dường như tướng lĩnh biên quan đều như thế. Chỉ rất ít người không giống thôi, bàn về nguyên nhân đó, có lẽ là do áp lực tinh thần rất lớn, mắng chửi người có thể đỡ tức hơn.

-Các ngươi biết tên quan văn trẻ tuổi kia là thân phận gì không?

Trình Cương và Vi Hoán đều là Bách Hộ trong đội quân biên quan, không có chỗ dựa, chức vị là một thân dùng một dao chỉ chém được đầu địch mà ra, vốn chẳng giống như đám Bách Hộ Hạ Nghĩa, Vương Xương, cùng với tin tứclinh thông như bọn họ.

-Chó má, cũng không biết, mà dám nghĩ xằng bậy? Lão tử thường ngày dạy các ngươi rồi.

Quách Phóng mắng to.

Vi Hoán vẻ mặt cười trừ nói:

-Thuộc hạ làm sao có thể so sánh với đại nhân?

-Đúng, đúng rồi, thuộc hạ mà so sánh được với ngài thì thuộc hạ có thể làm du kỵ tướng quân rồi.

Trình Cương vuốt đuôi ngựa nói.

Binh sĩ ở quan ải, chịu vài lời thóa mạ coi là cái gì chứ.

Thượng quan cho dù phun thẳng nước bọt vào mặt họ, thì bọn họ sẽ bình tĩnh lấy tay mà lau, không nổi nóng một chút.

Thật sự xem người chết nhiều lắm!

Đương nhiên, có khi tính của họ cũng rất nóng nảy!.

Người mà bọ họ không phục thì họ cũng không thèm để mắt.

-Hắn họ Cảnh!

Quách Phóng vừa dứt lời, Trình Cương và Vi Hoán liền sửng sốt.

Sắc mặt lập tức bỗng nhiên thay đổi.

-Không lẽ, hắn là hậu duệ của Cẩm Giang Hầu, Nhân Đồ tướng quân Cảnh Hiền sao?

Trình Cương kích động hỏi.

Quách Phóng gật đầu nhè nhẹ.

Tay phải Vi Hoán gồng mạnh, lòng bàn tay trái nắm lại nói:

-Khó trách, khó trách được, hắn là quan văn mà lại có ngựa tốt để cưỡi! Nhớ Nhân Đồ tướng quân năm đó thích sưu tầm ngựa tốt, thần binh lợi khí, phủ Cầm Giang Hầu lại.tiền nhiều thế lớn.

-Nghe nói của Sát Đầu tướng quân Cảnh Thành Hùng, cũng có sở thích như vậy.

Trình Cương bổ sung.

Vi Hoán liền nói:

-Bọn họ là phụ tử thôi!

-Theo bản tướng quân nghĩ, con bạch mã kia không phải là loài ngựa bình thường.

Quách Phóng lúc này mới mở miệng.

-Rất giống vua của các loài ngựa trong truyền thuyết.

Vua của các loài ngựa?

Vi Hoán và Trình Cương khiếp sợ.

-Các ngươi giương mắt nhìn cho rõ đi? Không thấy một tên hộ vệ cưỡi một con ngựa tốt bên cạnh Giang Long sao? Nhưng con ngựa đó không không dám tới gần con Bạch Mã.

Không thể không nói, tuy rằng Quách Phóng dọc đường đều là vẻ lười nhác, nhưng sức quan sát của đôi mắt thì là nhất đẳng.

Vi Hoán và Trình Cương liền nhìn lại, sau một lát phát hiện đúng như vậy.

-Đừng nói, con bạch mã kia, dù là con hắc mã kia, cả Bắc Cương đều tìm không ra vài con.

Quách Phóng tự nhiên nói về quân đội Đại Tề, dị tộc Bắc Cương cũng có rất nhiều ngựa tốt đấy.

-Đáng tiếc, hậu nhân của Nhân đồ tướng quân không ngờ làm quan văn.

Trình Cương lắc đầu.

Vi Hoán liền nói:

-Thế thật đáng tiếc, một con hảo mã tuyệt thế như vậy…nên để đại nhân cưỡi mới..!

Y còn chưa dứt lời, Quách Phóng liến tức giận mắng:

-Bà mẹ nhà ngươi, muốn hại chết bản quan sao? Con ngựa quý như thế, chức Du kỵ tướng quân ngũ phẩm của bản quan có thể giữ nổi sao?

Trong lòng Vi Hoán và Trình Cương bỗng nhiên trầm xuống.

Trước đó không có suy nghĩ kỹ, yêu thích và thèm muốn con ngựa bỗng tan vỡ.

Bây giờ nghĩ lại, ngựa tốt như thế, đúng là Quách Phóng giữ không đc.

Ngay cả Quách Phóng còn tự nhận là không giữ được, Cảnh Giang mang đến Bắc Cương rồi lại làm sao có thể giữ được đây?

----------oOo----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.