- Vì sao không thể mắng? Đồ nhát gan!
Phụ nhân trung niên vẻ mặt oán độc:
- Nhà chúng ta chỉ có một đứa con gái như thế, vốn còn trông cậy vào nó có thể chiêu con rể tới nhà cơ, hiện tại nó đã chết ở trong tay của Hoài Vương, về sau hai người chúng ta già rồi, ngay cả đường cũng đi không được, ai tới nuôi sống chúng ta?
Người nam tử kia cúi đầu trầm mặc.
Ở kinh thành, đất trống rất là đắt tiền, giống như hai vợ chồng này, có thể ở kinh thành có được một tiểu viện chiếm diện tích khoảng một mẫu như vậy vầy, không nói phú quý, nhưng cũng coi như cuộc sống không kém rồi.
Muốn tuyển một người con rể tới nhà, thật đúng là không phải việc khó.
Càng ở địa phương phồn hoa, thì số lượng dân chúng ở vào tầng địa vị thấp nhất cũng càng nhiều.
- Nói chuyện đi!
- Nếu không, nếu không chúng ta lại mua một đứa bé nữa về?
Nam tử do dự nói.
Hầu Giang đang nghe lén, liền hơi sững sờ.
Hóa ra nữ hài tử kia không phải là con gái ruột của đôi vợ chồng này?
Phụ nhân trung niên sắc mặt âm trầm, mắt liếc nhìn về chỗ đặt quan tài.
Trầm mặc thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
- Chỉ có thể như vậy, bằng không phải đợi chúng ta ra đi, ngay cả người lo việc hậu sự chôn cất đều không có.
Nam tử lúc này đột nhiên có chút kích động hét lên:
- Còn không phải tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802230/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.