Một đôi bàn tay thô to như cái đùi người bình thường lớn của Phương Bàn, trên vùng khoang ngực rộng rãi đầy lông đen, hơn nữa trên mặt mang theo râu quai nón, trừng đôi mắt to mắt đỏ bừng, đem tên khách nhân bóp véo Anh Hồng mình đầy thương tích dọa cho một hồi nuốt nước miếng.
- Ngươi, ngươi là ai...
Khách nhân còn nói chưa dứt lời, chỉ thấy Phương Bàn tay phải vồ tới, giống như bắt gà con, đem gã nhấc lên không trung.
Ôm ồm gầm nhẹ:
- Ngươi lão tạp mao này, lại dám ức hiếp Anh Hồng?
Hóa ra tên khách nhân này hai bên tóc mai đã hoa râm, trách không được năm đó Anh Hồng không có chọn người này, giữa hai người chênh lệch gần hai mươi tuổi.
Trong thanh lâu, địa vị nữ tử giảm xuống cực nhanh, coi như là đứng đầu bảng hồng bài cô nương cũng chỉ có thể nổi trội ba bốn năm mà thôi.
Sau khi đó thì một năm không bằng một năm rồi.
Hơn nữa nữ tử trong thanh lâu xuất đạo đều tương đối sớm, mười lăm mười sáu tuổi đã bắt đầu tiếp khách, đợi đến khi giống như Anh Hồng hiện tại đã ba mươi tuổi, như vậy đã có thể tính toán là hoa tàn ít bướm rồi.
- Đừng, không nên để ma ma lại sẽ trách móc ngươi, trừ tiền lương hàng tháng của ngươi.
Tên khách nhân khoảng năm mươi tuổi kia bị khí thế Phương Bàn hù dọa, còn chưa dám nói gì, Anh Hồng trên người quần áo xộc xệch đã nhào tới trước, ôm lấy cánh tay Phương Bàn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802228/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.