Tùy ý nói một câu Cảnh Trường Phát hiện đã mắc bịnh điên, Cảnh lão phu nhân liền chuyển đề tài.
Bắt đầu hỏi chuyện nông trang.
Đây là lần đầu tiên Giang Long ra ngoài rèn luyện, Cảnh lão phu nhân tự nhiên sẽ phái người âm thầm theo dõi hắn, Giang Long ở nông trang đã làm gì, Cảnh lão phu nhân biết toàn bộ.
Hiện tại mở miệng hỏi, chẳng qua là biểu lộ ra vẻ quan tâm, khích lệ vài câu.
Nghe Giang Long dứt lời, Cảnh lão phu nhân vẻ mặt hiền lành cười nói:
- Bình thường không thấy cháu cố gắng học tập, hóa ra cũng biết không ít chuyện.
Cũng biết kể chuyện, biết làm ra phân bón, biết cho người rèn ra lưỡi cày. Những việc này, cuối cùng cũng phải có một giải thích hợp lý, Giang Long liền nói là có chút do xem nhiều sách vở ở nhà, có chút linh cảm tới đột ngột, có chút còn lại là xem qua rồi nhớ kỹ những tri thức thực dụng.
Cảnh phủ mặc dù là võ tướng thế gia, nhưng trong phòng thư rất nhiều sách.
Mặc kệ có đọc hay không đọc, chỉ cần có chút địa vị, trong nhà sẽ không thiếu vạn quyển sách.
- Tôn nhi không nên thân, khiến bà nội bận tâm.
Giang Long đưa tay gãi đầu.
Cảnh lão phu nhân cũng cười nói:
- Không, cháu dần dần hiểu chuyện rồi, bà nội rất vui.
Nói tới đây chuyển mắt liếc Lâm Nhã ngồi bên cạnh, trêu ghẹo nói:
- Tuy nhiên nếu có thể sớm có chắt trai cho bà nội bồng lại càng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-quoc-tac/2802186/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.