Hứa Thất An uống hớp rượu, đặt chén rượu xuống, nhìn chúng mỹ nhân, giọng điệu tùy tiện: "Ngày đó phụng bồi Hoài Khánh công chúa tham gia tiệc rượu, có cảm xúc nên sáng tác ra nửa đầu bài thất ngôn đó."
Giọng điệu rất là nhẹ nhàng bâng quơ, ý bảo đấy chỉ là việc nhỏ chẳng có gì ghê gớm, nhưng các hoa khôi nghe vào lại làm tim đập thình thịch.
Là hắn.... Suy đoán đã được chứng minh là đúng, A Nhã chợt có cảm giác như kiểu “quả nhiên là thế, đương nhiên là thế”.
Đại Phụng không có nhiều tài năng làm thơ như trước, Hoài Khánh công chúa trước kia chẳng có tác phẩm xuất sắc truyền lưu nào, bỗng nhiên có một tác phẩm xuất sắc, vốn đã khác thường.
Nhưng lúc nghe được tin, quả thật là không hề nghĩ tới nó có liên quan tới Hứa Thất An, mãi tới khi nghe hắn nói câu vừa nãy, nhớ tới thân phận Đả Canh Nhân của hắn, tài làm thơ siêu phàm thoát tục của hắn, mới lớn mật thăm dò thử, không ngờ lại thật sự đoán trúng.
Bài thơ này xuất phát từ ai, tới nay Giáo Phường Ty vẫn còn chưa biết, ở bên ngoài cũng có rất nhiều người tò mò. Chỉ mỗi riêng tin tức này, đã đủ làm cần câu làm đề tài nói chuyện.
"Hứa lang...." Phù Hương thâm tình nhìn hắn, ánh mắt đầy tình cảm, đối với một người yêu thích thi từ như nàng, cái này còn hấp dẫn hơn bất kì lời dỗ ngon dỗ ngọt nào.
Các hoa khôi khác, ngoài sợ hãi thán phục, kinh ngạc với tài làm thơ của Hứa Thất An, còn có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097452/quyen-1-chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.