Còn đang nghĩ ngợi, Phù Hương đã mang theo nha hoàn xông vào. Hoa khôi nương tử trầm mặt, mắt lập loè ánh sáng dữ dội, vừa mới vào tới nơi, nét mặt tức khắc biến thành dịu dàng, giọng đầy tội nghiệp:
"Nghe nói Hứa lang đến Giáo Phường Ty, ta cũng muốn đến tham gia náo nhiệt, cùng hầu hạ với Minh Nghiên cô nương."
Trình độ nói chuyện này lợi hại chưa, đến Thanh Trì Viện không phải để hưng sư vấn tội, mà để cùng đi hầu hạ.
Vừa tuyên bố chủ quyền, gõ Minh Nghiên hoa khôi; lại vừa lấy lòng được Hứa Thất An, thử hỏi có nam nhân nào không muốn được hai hoa khôi cùng hầu hạ.
Minh Nghiên nở nụ cười nhiệt tình: "Có gì đâu mà phiền, tỷ tỷ cố ý tới đây, ta và Hứa công tử mới nói với nhau vài lời tâm sự, tỷ tỷ lại nói thành xấu hổ rồi."
Phù Hương làm như không nghe thấy, xách váy tới ngồi sát cạnh Hứa Thất An như đó là chuyện đương nhiên, cẩn thận rót rượu cho hắn, gắp rau, chỉnh lại tóc tai cho hắn.
"Hứa lang dạo này bề bộn nhiều công vụ lắm à?"
"Ừ." Hứa Thất An thấy hoa khôi dựa hẳn vào mình, thì thuận tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn.
"Đêm nay dành chút thời gian đến Ảnh Mai Tiểu Các, để ta bóp vai, ấn huyệt cho ngươi." Phù Hương dịu dàng.
Minh Nghiên nghiến răng ngà, ước gì có thể xách chổi đuổi cái nữ nhân thối này ra khỏi cửa, nàng ta đã chiếm được hời lớn, thành danh kĩ danh tiếng vang xa rồi, cũng nên thấy đủ rồi chứ.
Có lý đâu cứ túm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097451/quyen-1-chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.