"Vị này chính là Hứa công tử?" Hứa Thất An nghe thấy sau lưng có người gọi tên mình. Mịa, đi thanh lâu chơi bị người quen nhìn thấy? Hắn vừa mắng thầm, vừa quay người lại, sau đó thở phào. Sau lưng hắn có một thiếu niên thanh tú, mặc tiểu y màu xanh, giống hệt thiếu niên đứng trước cửa Ảnh Mai Tiểu Các. "Hứa công tử, Minh Nghiên cô nương nhà ta muốn mời công tử uống trà." Thiếu niên thanh tú khom người, cười nịnh nọt. Minh Nghiên? Hứa Thất An nghĩ nghĩ một hồi, nhớ ra cô nương Minh Nghiên này là ai, cũng là một hoa khôi, nổi tiếng về khả năng múa, hồi trước ngang cấp với Phù Hương. Đương nhiên, Phù Hương bây giờ đã được lăng xê thành công, sớm đã xưa không bằng nay, đứng đầu chúng hoa khôi của Giáo Phường Ty. Học múa nha! Ai cũng biết, múa với yoga có công hiệu giống nhau nha! Hứa Thất An rũ mắt, cười: "Dẫn đường." Thiếu niên thanh tú cười càng thêm tươi, không ngừng cúi đầu, "Hứa công tử đi theo ta, mời đi bên này, mời đi bên này!" Mời được Hứa Thất An qua, Minh Nghiên nương tử nhất định sẽ mừng lắm, tới lúc đó thưởng cho mình nhất định không ít. Trong khi nếu tay không mà về, thế nào cũng sẽ bị mắng. Tiểu quy công của Ảnh Mai Tiểu Các đứng ở cửa ra vào, đang định ra đón Hứa Thất An thấy vậy, mồm há hốc, biến sắc định gọi Hứa công tử, mắng tên đồng liêu phá đám kia. Nhưng nghĩ lại, thân phận địa vị của mình không đủ nhúng tay vào việc này, không chừng còn làm Hứa công tử chán ghét bỏ bên này luôn. Hắn nghiến răng, đóng cửa lại, vô cùng lo lắng chạy vào viện. "Các vị tỷ tỷ, việc lớn không tốt." Hắn chạy tới phòng rượu, đứng ở cửa, kêu to với nha hoàn đang lau bàn, bày đồ ăn lên bàn ở trong phòng. Một thị nữ cao gầy mảnh dẻ nhíu mày nhìn qua, giọng nhẹ nhàng: "Vội vàng hấp tấp, đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu quy công đầy sốt ruột, giọng không cam lòng: "Hứa công tử bị người ta cướp đi, ngay ở ngoài cửa viện, bị sai vặt trong sân của Minh Nghiên giữa đường cướp đi rồi." "Cái gì?" "Đồ đĩ nhỏ, dám cướp nam nhân của nương tử chúng ta." Chúng nha hoàn nổi giận, thị nữ cao gầy ném cái khăn ướt, xách váy xông về phía phòng ngủ chính như đang đi báo quân tình. Phòng ngủ chính, Phù Hương mặc váy dài hoa mai, tư thái lười biếng ngồi trên giường, tay cầm một cuốn sách, vừa ăn nho tím, vừa chuyên tâm đọc thoại bản tài tử giai nhân. Trong mâm đựng trái cây đều là hoa quả trong mùa, nho, mía ngọt, chuối tiêu, táo đông vân vân. Nha hoàn hầu hạ ngồi ngay bên dưới giường, nâng bàn chân trắng nhỏ của Phù Hương, ấn huyệt vị. "Nương tử dạo này tinh thần hoảng hốt, không thấy vui, đang nhớ tới Hứa công tử à?" "Một nam nhân thối mà thôi, ta nhớ hắn làm gì." Phù Hương lắc đầu. "Vậy sao chầu chay tối nào cũng bảo ta ra ngoài hỏi: Hứa công tử đã tới chưa." Nha hoàn cười trộm. Phù Hương nhíu mày, chỉ vào mâm đựng trái cây, nói, "Nam nhân trên đời đều có cùng một cái đức hạnh, giống như mía ngọt." "Mía ngọt?" "Lúc vừa bắt đầu thì ngọt, ngọt làm lòng người mềm nhũn cả ra, nhưng ăn vào rồi, cuối cùng sẽ phát hiện đều chỉ là cặn bã." Phù Hương bĩu môi. Không còn giữ vẻ đoan trang dịu dàng, nét mặt nàng ta lúc này rất là sinh động. Nha hoàn cười cười, lòng thầm nghĩ, dù có là cặn bã, thì lúc ngọt cũng là ngọt thật sự, đêm nào ở cùng hắn, người cũng rên rỉ khoái biết bao nhiêu. Phù Hương đang vui, lại được nha hoàn mở ra máy hát, trong lòng không tĩnh lặng lại được nữa, mấp máy môi: "Ngươi thấy Hứa lang thế nào?" Nha hoàn cười hắc hắc: "Vô cùng lợi hại, đêm nào cũng khiến cả người nương tử mỏi mệt, đi đường run rẩy." Mặt Phù Hương thoắt cái đỏ bừng, khẽ đá nha hoàn một cước, trừng mắt đầy phong tình, hờn dỗi nói: "Ngươi không cảm thấy hắn khác với nam nhân khác à?" Nha hoàn nhớ lại, đồng ý: "Dịu dàng hơn những nam nhân khác, không kiêu ngạo, coi thường chúng ta, nhưng những lúc nhìn chằm chằm vào ngực nương tử, cũng đâu có sạch sẽ hơn những nam nhân kia đâu." "Nam nhân đều háo sắc mà, " Phù Hương không thèm để ý mấy chuyện này, ngắt trái nho đút vào cái miệng nhỏ nhắn: "Dạo này Giáo Phường Ty có lưu truyền nửa câu thất ngôn, mức độ kinh diễm không tồi "Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", nghe nói cũng là từ trong nội cung truyền ra." Nha hoàn gật đầu: "Ta nghe khách tới dự chầu chay có nói, là trong lúc các hoàng tử công chúa đi tửu lệnh sáng tác ra, không biết là vị hoàng tử nào làm ra, mà tài năng như thế." Lúc này, thị nữ cao gầy chạy tới, hơi thở gấp, vội vã nói: "Nương tử, Hứa công tử vừa tới Giáo Phường Ty " Nói đến đây, nàng ta dừng lại vài giây, lấy lại nhịp thở. Phù Hương "Ừ" một tiếng, không để ý lắm, "Lấy rượu và thức ăn chiêu đãi, để hắn chờ ở ngoài." Nam nhân này, đã gần một tuần không gặp, lúc hoa tiền nguyệt hạ thì gọi nàng là tiểu ngọt ngào, vui vẻ xong rồi, thì mặc kệ nàng. Cũng chỉ là một người nam nhân mà thôi, không đáng phải nóng ruột nóng gan vì hắn. Thị nữ lắc đầu, "Hứa công tử bị người của Minh Nghiên nương tử nửa đường cướp đi, giờ đã đi viện người ta rồi." "Cái gì?!" Phù Hương đứng bật dậy, bộ ngực lay động dữ dội, hai mày lá liễu dựng đứng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thay quần áo, đi Thanh Trì Viện." Trong cẩm sảnh lịch sự tao nhã, Hứa Thất An mặt mỉm cười thưởng thức dung mạo của hoa khôi về múa. Nàng ta mặc quần lụa mỏng màu vàng, ăn mặc không bảo thủ, cũng không diễm lệ tục khí, đôi mắt trong trẻo, cằm đầy, do quanh năm luyện múa nên trên người có một khí chất tươi tắn sức sống mà những nữ tử Giáo Phường Ty khác không có. Cơ thể không được tính là nóng bỏng, nhưng tỉ lệ lại vô cùng tốt, ngực tuy không lớn, nhưng tuyệt đối là đủ duyên dáng yêu kiều. "Ta đã để ý Hứa công tử một thời gian..., đáng tiếc Hứa công tử cứ đến Giáo Phường Ty, là đều đi thẳng đến Ảnh Mai Tiểu Các." Giọng Minh Nghiên dịu dàng, vừa như u oán vừa như vui đùa, khóe miệng mỉm cười: "Ngày hôm nay, cuối cùng ta cũng bắt được cơ hội." Hứa Thất An cười "Sợ là đã làm đường đột giai nhân rồi", trong lòng tức thì tính toán, hoa khôi này cùng cấp với Phù Hương, lúc trước giá trị của Phù Hương là ba mươi lượng bạc một đêm xuân, vị này chắc cũng cỡ đó, chưa tính bạc chầu chay. Hôm nay mình không mang nhiều bạc như vậy, hoàng kim thì có đó, nhưng nó không phải là tiền lưu thông. Hai người mới hàn huyên vài câu, một thị nữ đã vội vã chạy vào, cúi đầu, "Nương tử, Phù Hương tới, ta, chúng ta không ngăn được." Minh Nghiên nhướng mày, cười mỉm nói: "Xem ra Phù Hương đối với công tử tình thâm nghĩa trọng, coi là độc chiếm rồi." Hứa Thất An cũng nhíu mày, những lời này thoáng nghe thì tưởng lấy lòng, nhưng thực chất lại là đang khích bác ly gián. Đối với nam nhân thời này, bị một nữ tử phong trần coi là độc chiếm, không phải là chuyện đáng để tự hào. A, Hứa Thất An uống một hớp rượu, không tỏ vẻ gì, không tỏ thái độ không vui hay phiền chán như người khác, nữ tử Giáo Phường Ty giở trò với nhau không phải chuyện rất bình thường sao. Không làm mấy chuyện này, làm sao sinh tồn ở nơi như này được. Nếu nói nơi nào nữ nhân đấu đá nhau nặng nhất, thì chốn hậu cung của Hoàng Đế xứng đáng là người dẫn đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]