Dịch: Tiểu Băng Biên: Đình Phong "Vấn tâm làm ở trên lầu, ngươi đi từ đây lên, đi thẳng lên tầng cao nhất là tới." Tống Đình Phong dẫn hắn tới cầu thang, chỉ trên lầu: "Cửa ải này không yêu cầu, nhưng ngươi phải nhớ, làm theo tâm mình, chứ mà làm ra vẻ, là sẽ bị mất điểm." "Cho điểm để làm gì?" Hứa Thất An hỏi. “Thế ngươi kiểm tra tư chất để làm gì? Điểm chia làm bốn cấp: giáp ất bính đinh. Tư chất càng tốt, đương nhiên sẽ càng được trọng tâm bồi dưỡng." Tống Đình Phong hất cái cằm: "Ta là Ất." Giọng Chu Quảng Hiếu trầm trầm: "Ta là Bính." Ta là hàng siêu cấp.... Hứa Thất An thầm tự khen mình, một mình lên lầu, lúc tới lầu hai, nhìn thấy trên cây cột đỏ đối diện cầu thang có treo một cái gương đồng phong cách cổ xưa. Tấm gương chiếu ra thân ảnh của hắn. Tim Hứa Thất An không khỏi đập nhanh, cả người vô thức căng lên, sau đó mới từ từ buông lỏng trở lại. Trong đầu không còn suy nghĩ lung tung, tâm cảnh trở nên bình thản, không còn quan tâm tới công danh lợi lộc và tư dục. Cái này tấm gương có vấn đề.... Ý nghĩ này vừa hiện lên, liền lắng đọng dưới đáy lòng, không đi để trong lòng. Suy nghĩ cưỡng ép mình trở thành hiền giả xẹp xuống. Bước chân nhẹ nhàng vòng qua góc, đi vào đại sảnh của lầu hai. Nơi này có thờ một Phật Đà, thân thể phong phúc, bảo tướng trang nghiêm. Trên bàn thờ bày cống phẩm, hương khói lượn lờ. Cạnh bàn thờ phật có một quan viên, đang nhìn hắn. Hứa Thất An bình tĩnh nhìn tượng Phật một lúc, rồi không nhìn nữa, đi về phía cầu thang dẫn lên lầu ba. Quan viên kia nhìn theo bóng hắn, sau đó cúi đầu viết xuống giấy, giống như đang đánh giá. ..... Tầng thứ ba thờ Đạo Tôn, thân mặc đạo bào, tay cầm kiếm, chân đạp mây lành. Phía trước pháp tướng có một quan viên, lẳng lặng nhìn Hứa Thất An đi tới. Hứa Thất An quan sát một lúc, rồi xoay người rời đi, quan viên kia lại cầm bút lên, trải giấy, viết đánh giá vào. .... Tầng thứ tư thờ Thánh Nhân Nho gia, mặc áo đạo, đội nho quan, mắt nhìn ra phương xa. Phía trước bức tượng Thánh Nhân có một quan viên, lẳng lặng nhìn Hứa Thất An. Tượng Thánh Nhân nơi này giống với tượng ở thư viện Vân Lộc.... Hứa Thất An cảm khái, không chút lưu luyến rời đi. Hắn đi tới tầng cao nhất —— tầng thứ năm. Tầng thứ năm thờ một nam tử mặc áo bào màu vàng. Hắn đứng sừng sững, hai tay chống một thanh kiếm, mày kiếm mắt sáng, khí thế run người. Hứa Thất An không biết vị này, nhưng bộ long bào màu vàng sáng đã nói rõ tất cả. Là một quân vương của Đại Phụng vương triều, hoặc chính là, khai quốc Đại Đế. Đi đến nơi này, hắn bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của “vấn tâm”. Kiểm tra tư chất chỉ là một phần, mục đích thật sự là muốn kiểm tra phẩm chất đạo đức của con người. Tác dụng của cái gương kia chính là khiến người ta không thể làm ra những hành động trái với suy nghĩ thật sự trong lòng mình, ví dụ như cố ý bước tới thắp hương lễ bái. ..... Không xong, ta không lễ Phật, không bái Đạo Tôn, không bái Thánh Nhân, chứng tỏ ta là người không kính Thần không lễ Phật khinh thường tứ thư ngũ kinh.... .... Những người này không sao cả, nhưng cái người ở tầng thứ năm thì ta phải bái chứ.... Không bái là thôi tiêu rồi..... Một kẻ không vua không cha không thần không phật, ở thời này sẽ không được dung.... Đả Canh Nhân là tổ chức gì? Là một phần gián điệp của hoàng đế, làm hộ vệ. Có thể bất kính tam giáo, nhưng không thể không trung với hoàng đế. Vì vậy "cửa ải vấn tâm" là một lần sàng lọc, tuyển chọn về mặt phẩm chất đạo đức. Hứa Thất An rõ ràng là người không hợp lệ, hắn đi suốt năm tầng, không bái một ai. Loại người vô tín ngưỡng như mình, sẽ bị đá ra khỏi Đả Canh Nhân nha môn thôi.... Cái này thì thôi, nhưng mấu chốt là Đả Canh Nhân biết hành vi hãm hại Chu Lập của ta, ai biết bọn họ có lôi chuyện đó ra hay không.... Vô số suy nghĩ hiện lên, sau đó từ từ xẹp xuống, tự động bị bỏ qua. Hứa Thất An lo mình bị loại, cố ép mình đi lễ bái quân vương, hai luồng ý thức điên cuồng đối kháng với nhau, cả người hắn cứng ngắc, cơ bắp co rút phát run. Quan viên đứng trước tượng quân vương quan sát Hứa Thất An một hồi, lướt qua hắn đi xuống lầu. Mấy phút sau, quan viên kia quay lại, Hứa Thất An vẫn còn đứng ở đó, cả người cứng ngắc run rẩy, như bị rút gân. Quan viên kia nhìn Hứa Thất An như nhìn động vật quý hiếm, khẽ nói: "Ta đã trao đổi lời đánh giá với các đồng liêu dưới lầu." "Lúc Ngụy công thiết lập cửa ải vấn tâm, đã từng nói, nếu có người liên tục năm tầng không cúng không bái, vậy đó đích thị là một kẻ tội ác tày trời." ..... Ca, cho ta một cơ hội nữa đi! Hứa Thất An lo lắng vô cùng. "Nên Ngụy công cho thêm một cơ hội, tự mình lập ra cửa ải thứ sáu, có điều trước giờ chưa từng có ai đi tới cửa ải đó." Quan viên kia quan sát Hứa Thất An với vẻ thần kì: "Ngươi là kẻ đầu tiên, kẻ độc nhất." "Ngươi thả lỏng người đi, đừng căng gân." Hắn nói. Hứa Thất An không tự đối kháng mình nữa, điều chỉnh hô hấp, thành công khiến cơ bắp của mình lại giãn ra, không run nữa. Lúc này mới phát hiện lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn theo quan viên đi qua pho tượng quân vương, đi sâu vào trong. Ánh nắng mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ chạm rỗng, chiếu những dải sáng nho nhỏ vào trong phòng. Trên đài gỗ có khắc một bài thơ. Giết sạch quân thù trăm vạn binh, Bảo kiếm bên người máu vẫn tanh. Trở về tay cầm hoàng kim giản, Văn võ cả triều chẳng dám khinh. Lời lẽ rất khí phách.... mà cho ta xem là có ý gì? Hứa Thất An nghiêng đầu im lặng nhìn quan viên kia, định nhét chút ngân phiếu, để mua chút thông tin. Nhưng nghĩ lại, người này chỉ là một quan viên, có hiểu nổi suy nghĩ của cái vị hoạn quan quyền thế ngập trời kia không? Đáp án là không. Đừng có tự mình làm tầm bậy, tự đưa mình vào đường chết. Đấu thơ chăng? Không có khả năng, chủ đề nhất định không phải là đấu tài làm thơ. Cửa ải vấn tâm có liên quan tới tư tưởng phẩm đức, phải bắt đầu suy luận từ khía cạnh này. Nếu là khảo nghiệm tư tưởng phẩm đức, Ngụy Uyên thả bài thơ này ở chỗ này làm gì? Hứa Thất An dẹp hết các suy nghĩ linh tinh, tập trung suy nghĩ. Cửa ải thứ sáu là dành cho loại người không quân không sư, không kính Thần không lễ Phật, đi theo chủ nghĩa duy vật, làm một cơ hội cuối cùng. Vậy đương nhiên là ta phải cố gắng đào cho ra tí ti tư tưởng phẩm đức quý giá nào đó. Nếu ta không có, vậy thì ta phải chết. Tư tưởng phẩm đức cao quý.... chợt, Hứa Thất An nhớ tới câu đối ở trong đại sản lầu một: Nguyện tận lòng hi sinh không tiếc. Không cầu tư lợi vị tư tâm. Mà chức trách của Đả Canh Nhân là giám sát quan lại.... nên bài thơ này của Ngụy Uyên, mang ý tứ tận trung báo quốc, cảnh cáo các quan. Nghĩ tới đây, hắn bỗng trở nên thông suốt, đã hiểu ý của vị đại hoạn quan kia. Bài thơ này để ở đây, không phải để đấu thơ, mà để tìm người cùng quan điểm. Nếu kẻ không quân không sư tội ác tày trời kia thật sự có tính tình ác liệt, thì khi tự vấn tâm mình, sẽ không thể cãi lại bản tâm của bản thân, cố gượng ép viết ra được bài thơ đồng tình. Trái lại, nếu mà làm được, vậy chứng tỏ hắn vẫn còn giữ được chút phẩm đức quý giá, vậy thì Ngụy Uyên nguyện ý cho hắn thêm một lần cơ hội. Hứa Thất An thở một hơi dài, vươn tay: "Văn chương hầu hạ." Quan viên kia đưa qua cây bút lông, trên đài gỗ đã trải sẵn giấy Tuyên Thành. Hứa Thất An dừng bút trên giấy, nhắm mắt lại. Tuy trong lòng ta không vua, không kính thần lễ phật, là một người theo chủ nghĩa duy vật. Nhưng ta không phải loại người tội ác tày trời, trong lòng ta có chính nghĩa, dưới chân ta có nguyên tắc. Ta chưa bao giờ coi dân chúng là thịt cá để xà xẻo, chưa bao giờ dựa vào cái thân phận quan lại của mình để bắt chẹt vơ vét tài sản, dù cho, đó là thái độ mà xã hội cho là bình thường.... Dù cho, ta luôn cố gắng liều mạng muốn kiếm tiền. Ngươi muốn tìm ra chính nghĩa trong người ta, vậy ta sẽ làm một bài thơ, như ngươi mong muốn. Hứa Thất An bắt đầu viết, không hề có chướng ngại tâm lý, những con chữ xấu xí hiện ra: Cơm ngươi lộc ngươi, máu dân thịt dân Hạ dân dễ hiếp, trời cao khó lừa. Quan viên kia hoảng hốt nhìn bốn câu trên trang giấy. Hắn thu tờ giấy Tuyên Thành, cực kì nghiêm túc nhìn Hứa Thất An chằm chằm một lúc: "Cửa ải vấn tâm tới đây chấm dứt, mời đại nhân tuỳ tiện, nhưng trước khi có kết quả, không được rời khỏi nha môn." "Tư chất của mỗi một Đả Canh Nhân, đều cần Ngụy công tự mình quyết định, tiểu nhân sẽ đưa cái này cho Ngụy công." Hắn gần như chạy ra khỏi tầng lầu, từ bậc thang vọng lại tiếng bước chân chạy vội, nhanh chóng đi xa. Hứa Thất An gần như kiệt sức, vịn vào đài gỗ thở dốc một lúc, rồi đi xuống lầu. Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu vẫn còn chờ hắn dưới lầu một, thấy Hứa Thất An xuống lầu, cười vẫy vẫy tay: "Quỳ mấy lần?" Hắn cười tủm tỉm như một con hồ ly. Các quan viên đi xuống lầu, chưa nói cho hắn nghe quá trình và kết quả. Hứa Thất An há miệng, nhưng rồi không nói gì. Chu Quảng Hiếu hơi cau mày: "Sắc mặt ngươi nhìn không tốt lắm." Đâu chỉ là không tốt lắm, ta như bò về từ bờ sinh tử ấy chứ, còn kích thích hơn đi xe cáp treo nữa.... Hứa Thất An mệt mỏi lắc đầu: "Ta muốn tìm một chỗ ngồi xuống uống trà, nghỉ ngơi một chút." Tống Đình Phong cười tủm tỉm nhướng mày: "Mời thêm cho ngươi một nữ tử câu lan, bóp vai xoa chân cho ngươi nữa nhé?" Ngươi nói cứ như hát ấy.... Hứa Thất An cười gật đầu: "Đi Giáo Phường Ty mời hoa khôi Phù Hương đi." Tống Đình Phong sững ra, cười ha ha: "Mơ kiểu này, ta từng làm rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]