Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
"Vấn tâm làm ở trên lầu, ngươi đi từ đây lên, đi thẳng lên tầng cao nhất là tới." Tống Đình Phong dẫn hắn tới cầu thang, chỉ trên lầu:
"Cửa ải này không yêu cầu, nhưng ngươi phải nhớ, làm theo tâm mình, chứ mà làm ra vẻ, là sẽ bị mất điểm."
"Cho điểm để làm gì?" Hứa Thất An hỏi.
“Thế ngươi kiểm tra tư chất để làm gì? Điểm chia làm bốn cấp: giáp ất bính đinh. Tư chất càng tốt, đương nhiên sẽ càng được trọng tâm bồi dưỡng." Tống Đình Phong hất cái cằm: "Ta là Ất."
Giọng Chu Quảng Hiếu trầm trầm: "Ta là Bính."
Ta là hàng siêu cấp.... Hứa Thất An thầm tự khen mình, một mình lên lầu, lúc tới lầu hai, nhìn thấy trên cây cột đỏ đối diện cầu thang có treo một cái gương đồng phong cách cổ xưa.
Tấm gương chiếu ra thân ảnh của hắn.
Tim Hứa Thất An không khỏi đập nhanh, cả người vô thức căng lên, sau đó mới từ từ buông lỏng trở lại.
Trong đầu không còn suy nghĩ lung tung, tâm cảnh trở nên bình thản, không còn quan tâm tới công danh lợi lộc và tư dục.
Cái này tấm gương có vấn đề.... Ý nghĩ này vừa hiện lên, liền lắng đọng dưới đáy lòng, không đi để trong lòng.
Suy nghĩ cưỡng ép mình trở thành hiền giả xẹp xuống.
Bước chân nhẹ nhàng vòng qua góc, đi vào đại sảnh của lầu hai. Nơi này có thờ một Phật Đà, thân thể phong phúc, bảo tướng trang nghiêm.
Trên bàn thờ bày cống phẩm, hương khói lượn lờ.
Cạnh bàn thờ phật có một quan viên, đang nhìn hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097369/quyen-1-chuong-63.html