Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
"Phụt..." Trần Thái phun hết trà trong miệng ra.
Lý Mộ Bạch và Trương Thận cứng đờ, quay phắt đầu qua, trừng mắt nhìn Hứa Thất An.
"Người làm thơ không phải Dương Lăng?"
Tiểu lão đệ lại ngứa da. Bán đứng mình dứt khoát đến thế.... Hứa Thất An kiên trì: "Là ta lấy tên giả."
"Thật sự?"
"Thật sự!"
Hai người vẫn không tin, hỏi: "Ngươi đi Giáo Phường Ty làm gì?"
Hứa Thất An ngồi thẳng thớm đoan chính: "Thiếu niên ham chơi."
Trong phòng chìm vào im lặng. Ba vị Đại Nho cảm giác máu dồn lên, kẹt ngay giữa ngực, muốn phun mà phun không ra.
Mấy giây sau, Trương Thận đứng dậy, chỉ vào mũi Hứa Thất An, "Ngươi, ngươi...."
Ông đi lòng vòng quanh phòng, tức tối không chịu nổi: "Bài thơ thiên cổ có một không hai, mà ngươi lại đi dùng cho một nữ tử phong trần, ả ta xứng hả? Ả ta xứng hả?"
Dạ dạ dạ, nếu dùng cho ngài thì được rồi... Hứa Thất An thầm mắng trong lòng, ngoài mặt thì bày dáng vẻ lắng nghe lão sư răn dạy.
Lý Mộ Bạch cũng kích động, "Vịnh mai thì cứ vịnh mai, lại còn《 Ảnh Mai Tiểu Các tặng Phù Hương 》,đúng là thấp kém, tục không ngửi được. Lại đi chà đạp một bài thơ hay!"
Nếu mà đổi thành《 thư viện Vân Lộc tặng Mộ Bạch tiên sinh 》thì ngài cười thành tiếng heo kêu luôn ha... Hứa Thất An muốn ói trong lòng.
Hai câu thơ thành thiên cổ muôn đời.... lại đi dùng cho một nữ tử phong trần. Đúng là lãng phí. Nhưng mà chuyện gì cũng không thể đơn thuần chỉ nhìn ở mặt ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097366/quyen-1-chuong-60.html