Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Một hàng xe chậm rãi dừng ở chân núi Thanh Vân. Trong xe ngựa xa hoa, trưởng công chúa bước thang nhỏ đi xuống, dưới sự bảo vệ của binh sĩ, đi lên núi.
Gió núi nhè nhẹ thổi qua, làm làn váy và tóc nàng ta bay nhẹ, trưởng công chúa hơi ngước đầu đón gió, khẽ híp đôi mắt trong trẻo.
Đến lương đình bên sườn núi, nàng ta nhìn thấy một lão tiên sinh tóc hoa râm ngồi bên án, đối diện là một đứa bé con.
Bên cạnh đứa bé con là một thiếu nữ đang cúi đầu làm nữ công, dung mạo tuyệt sắc.
Lão tiên sinh trầm giọng: "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, tư thế cầm bút phải thẳng."
Hài đồng: "Biết rồi tiên sinh."
Lão tiên sinh: "Vậy ngươi sửa lại đi."
Hài đồng: "Sửa cái gì?"
"Mà thôi, hôm nay không viết chữ, ngươi niệm Tam Tự kinh với ta." Lão tiên sinh thở dài, sau đó hắng giọng:
"Nhân chi sơ, tính bổn thiện."
Hài đồng: "Nhân chi sơ, tính cái gì?"
Tiên sinh: "Nhân chi sơ, tính bổn thiện."
Hài đồng: "Nhân.... Tính bổn thiện."
Tiên sinh: "Sao khúc giữa lại ngừng?"
Hài đồng: "Ta quên mất nha."
Tiên sinh: "Làm lại. Nhân chi sơ, tính bổn thiện."
Hài đồng: "Nhân chi sơ, tính cái gì?"
Tiên sinh nổi khùng.
Ngoài đình, trưởng công chúa buồn cười, đôi mắt trong trẻo lay động vui vẻ, khiến cả dung nhan bừng lên rực rỡ.
Lão tiên sinh nhìn thấy trưởng công chúa, liền đứng dậy, cung kính chắp tay hành lễ: "Ra mắt trưởng công chúa."
Trưởng công chúa khẽ vuốt cằm, giọng thánh thót như khối băng va vào nhau lanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097365/quyen-1-chuong-59.html