Dịch: Tiểu Băng Biên: Đình Phong Ảnh Mai Tiểu Các tiếp khách ở lầu một, mặt hướng ra sân nhỏ, cửa mở rộng, treo rèm lụa mỏng để chắn gió. Mười vị khách đang ngồi uống rượu trong phòng, uống rượu, nói chuyện, cười đùa và ngắm mai. Bốn góc phòng đều đốt lò than hừng hực, xua tan hơi lạnh mùa đông. Một người thị nữ dẫn Hứa Thất An đi vào. Mọi người đều quay đầu ra nhìn, thấy một người trẻ tuổi mặc áo thư sinh màu xanh nhạt, người cao dong dỏng. Trong đầu Hứa Thất An hiện lên những quy củ chầu chay Vương bộ đầu từng dạy, cố hết sức khiến nụ cười của mình trở nên nhã nhặn hơn, chắp tay chào mọi người: "Tại hạ tú tài Dương Lăng huyện Trường Nhạc, các vị huynh đài hữu lễ." Người ở nơi này, có người mặc thân bào cẩm y, cũng có học sinh của Quốc Tử Giám; thân phận không cao không thấp. Có người không để ý lắm quay mắt đi, có người dò xét quan sát hắn, có người mỉm cười đáp lại. Xem ra trong thời điểm kinh sát này, quan viên Đại Phụng đều rất an phận biết điều..... nếu mà đổi thành trước kia, với đẳng cấp của Phù Hương cô nương, chắc nơi này đã bị vây chặt rồi.... Hứa Thất An thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt luôn nhìn vào nương tử hoa khôi đang chịu trách nhiệm tiếp đãi mọi người. Mặt mày nàng ta ửng hồng xuân tình, mắt mượt như lụa, dung nhan đẹp đẽ, hấp dẫn tự nhiên. Nữ nhân này đặc sắc quá… Hứa Thất An đã duyệt qua bao nhiêu người đẹp mà cũng bị nhan sắc nàng ta khiến thất kinh. Nếu chỉ dựa trên ngũ quan, hoa khôi này đẹp không thua gì thẩm thẩm, Hứa Linh Nguyệt và Chử Thải Vi, mỗi người có nét đẹp khác nhau, ai cũng có nét đặc sắc riêng. Thuộc về loại mỹ nhân tuyệt sắc đi ngoài đường có thể làm nam nhân kinh diễm mà nhìn. Luận về khí chất, hoa khôi này có sắc đẹp và sự văn nhã của các tiểu thư khuê các; luận về ăn mặc, nàng ta dám mặc loại trang phục mỏng tanh mà nữ nhân thời đại này không dám mặc. Hở cả nửa vai và cái cổ thon dài, lớp sa mỏng quấn ngang ngực, lộ đường khe như ẩn như hiện. Có đường khe thì đương nhiên là bự —— nàng ta được làm hoa khôi là có nguyên nhân nha. Thân phận tiếp đãi mọi người của Phù Hương cô nương còn được gọi là lệnh quan. Lệnh quan chịu trách nhiệm chủ trì đi tửu lệnh, phụ trách bầu không khí của bữa tiệc, việc này, thường là việc của danh kỹ hoặc hoa khôi, nữ tử bình thường không làm được, vì nó đòi hỏi phải có tu dưỡng về văn học cực cao. Lúc này đang tới lúc mọi người thay phiên nhau liên lời, liên lời chính là đối câu đối, bên trái Hứa Thất An là một nam tử trung niên mặc áo màu lam nhạt, đeo ngọc bội kêu leng keng. Vừa đúng đến phiên ông ta, người này cầm chén rượu, trầm ngâm hồi lâu, rồi đọc: "Băng lãnh tửu nhất điểm nhị điểm tam điểm." Hoa khôi nương tử khẽ phất cây cờ nhỏ trong tay, sau đó tuôn ra một tràng khen ngợi. Nam tử trung niên cười hơn hớn, vẻ hưởng thụ. Đây là lý do vì sao lệnh quan phải có trình độ văn học cao thâm, không có trình độ, kĩ nữ bình thường dù có muốn khen ngợi nịnh bợ cũng không biết đường mà khen. Bình phẩm xong, hoa khôi nương tử tuyệt sắc hướng đôi mắt dịu dàng mướt rượt của mình vào Hứa Thất An. Mọi người trên bàn rượu cũng đều theo nàng ta, nhìn hắn. Ta không sở trường về đối câu đối.... đối bình thường không sao, nhưng muốn tinh tế thì rất khó.... mặt Hứa Thất An không thay đổi, trong lòng thì thầm lo lắng. Ánh mắt của hắn nhìn tới cây mai trong sân, linh cảm lóe lên, cố tình đưa chén rượu lên nhấp một cái, rồi mới bày ra dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng, cất cao giọng: "Tịch nguyệt mai bách đầu thiên đầu vạn đầu." "Hay!" Mắt mọi người ngồi đó đều sáng ngời, thái độ nhìn Hứa Thất An tươi vui hơn hẳn. Có nghĩa thừa nhận hắn có tư cách cạnh tranh hoa khôi, coi hắn là người có cùng trình độ. Phù Hương cười cười, theo thường lệ cũng khen vế đối của Hứa Thất An một hơi. Nụ cười công thức quá..... Đánh giá xong là liền không thèm nhìn mình nữa..... Tư thế ngồi thì cứng ngắc, chỉ có lúc mời rượu mới uống rượu.... Hứa Thất An bất động thanh sắc quan sát ngôn ngữ cử chỉ của hoa khôi nương tử này. Kết hợp với kiến thức tâm lí học hành vi, hắn đưa ra kết luận: Hoa khôi nương tử này coi thường trình độ của mọi người ở đây Nàng ta đang cố gắng nhẫn nại để bồi họ. Lúc này, thị nữ lại dẫn một người đi vào. Một thiếu niên tuấn mỹ, da dẻ trắng muốt, ánh mắt mát lạnh, môi mỏng đo đỏ, ngũ quan đẹp đẽ, nam sinh nữ tướng. Mọi người trong phòng đều quay qua nhìn, ngay cả hoa khôi Phù Hương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, tiểu lang quân tuấn tú thế này, ngay cả nàng ta cũng không gặp được nhiều lắm. Thiếu niên đi vào, quét mắt một vòng, sau đó sửng sốt, đứng sững ra. Khóe mắt Hứa Thất An giật giật, nghẹn cả buổi mới nặn ra được một câu: "Thật là trùng hợp." Khóe miệng thiếu niên tuấn mỹ co lại, cũng nghẹn ra một câu: "Thật là trùng hợp...." "Hai vị biết nhau à." Nam tử trung niên bên cạnh Hứa Thất An kinh ngạc. Đâu chỉ quen biết, nó là tiểu lão đệ của ta.... Hứa Thất An cố nén sự lúng túng và ngượng nghịu đang ồ ạt dâng lên trong lòng, cười trấn tĩnh: "Từng có vài lần duyên phận, không ngờ Hứa huynh còn nhớ được Dương mỗ, chúng ta từng gặp nhau ở huyện Trường Nhạc." Hắn cố ý báo họ của mình, để nhắc Hứa Tân Niên phải dùng tên giả. Đây là kiến thức phản trinh sát cơ bản nhất. Hứa Tân Niên không có loại kiến thức này, nhưng hắn thông minh, lập tức hiểu ngay ý của đường huynh, ôm quyền chào mọi người: "Tại hạ Hứa Bình An, học sinh huyện Trường Nhạc." Nói xong, theo hướng dẫn của thị nữ, ngồi xuống. Ngươi đây là ghép tên của ta với nhị thúc đó hả..... Hứa Thất An mượn uống rượu, che giấu suy nghĩ trong nội tâm. Đi tửu lệnh tiếp tục, một lúc lâu sau, thị nữ lại dẫn hai người nữa đi vào, người bên trái tướng mạo tuấn lãng, mặc áo choàng dày màu thiên thanh, eo treo ngọc bội, đầu cắm một cây trâm ngọc nhỏ xanh biếc, là một người trẻ tuổi tuấn tú lịch sự. Người bên phải khôi ngô cao lớn, mặt chữ quốc, ngũ quan khó mà dám nhìn lần hai, mặc kiểu phú gia, cả người toát ra khí tức dữ dội của thương nhân, khác hẳn với khí tức của học sinh. Nam tử trung niên dáng vẻ ngang tàng này bước vào phòng trà, quét mắt một vòng, rồi sửng sốt, toàn thân hóa đá. Hứa Thất An: "....." Hứa Tân Niên: "....." Thị nữ phát hiện khách nhân không đi theo mình, thì quay lại, giọng êm ái: "Lão gia, mời đi bên này." "À... à..." Hứa Bình Chí kiên trì tiến vào phòng rượu. Hứa Tân Niên và Hứa Thất An yên lặng ngồi thẳng lưng lên. Hứa Nhị thúc ngồi xuống, ba người ăn ý không nhìn sang nhau, giữ nguyên tư thế ngồi nghiêm trang, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Hai thằng ranh con không phải bảo không có thời gian à.... Từ Cựu thì thôi không nói, mình cũng hiểu một chút suy nghĩ thật sự trong lòng của nó… nhưng.... Ninh Yến thế mà cũng không đi câu lan đấy.... Nhị thúc không phải nói tối nay có việc sao.... Trước kia mỗi lần ta với thẩm thẩm gây sự với nhau, ông ấy đều bảo đời này lấy được nương tử xinh đẹp như vậy chính là phúc khí tám đời, không dám to tiếng với thẩm thẩm.... Hừ, còn không phải cũng đi chơi gái hay sao. Đại ca không phải không đi câu lan à..... hèn gì mình kiếm áo hoài mà không thấy, hừ, vô liêm sỉ. Cha không phải nói yêu nương, không đi vào bướm hoa à.... Suy nghĩ trong lòng ba người phong phú, muôn màu muôn vẻ hơn hẳn so với bộ mặt cứng ngắc bề ngoài. Hứa Thất An cảm thấy, nay phải thêm một mục vào danh sách những chuyện khó xử nhất trong đời, chính là đi ra ngoài chơi gái mà gặp phải Nhị thúc và đệ đệ. Má ôi, mình mất mặt quá đi thôi.... Mà nghĩ lại, dù sao kẻ mất mặt cũng không phải chỉ một mình ta, thế là trong lòng thấy đỡ hơn rất nhiều. Đi tửu lệnh lại tiếp tục, Hứa Tân Niên ứng đối coi như phù hợp tiêu chuẩn, dù sao cũng là người đọc sách, Hứa Thất An thì tùy tâm trạng, có lúc không đối được, cũng bị phạt rượu. Hứa Bình Chí thì từ đầu tới đuôi không uống rượu, khiến mọi người khó chịu. Nhị thúc nghĩ cái gì vậy chứ, ông đâu có đọc sách, tới đây xem náo nhiệt cái gì, hoa khôi là người ông muốn ngủ là ngủ được hả? Hứa Thất An thầm phàn nàn. Cha lãng phí bạc quá đi.... Hứa Tân Niên cũng phàn nàn trong lòng. Cả hai đều thấy sốt ruột, vì cả hai đều biểu hiện bình thường, không được hoa khôi ưu ái. Hứa Tân Niên có bề ngoài đẹp nhưng vì ứng phó quá tiêu chuẩn quy củ, dần dần hoa khôi cũng không để ý tới nữa. Điểm chết người nhất chính là, nơi này có một đối thủ cạnh tranh rất mạnh —— chính là cái người trẻ tuổi tuấn lãng mặc áo choàng dày màu thiên thanh kia. Hắn xuất thân Quốc Tử Giám, rất có tài hoa, tuy tới hơi trễ, nhưng đã dùng tài hoa không tầm thường của mình chiếm hết danh tiếng, khiến hoa khôi nương tử lúc nào cũng che miệng cười khẽ. Người trẻ tuổi Quốc Tử giám nâng chén rượu, cao giọng: "Lần này, nếu không ngại, để tại hạ làm câu đầu." Mọi người không có ý kiến, Phù Hương cười mỉm: "Triệu công tử mời." Triệu công tử nhìn quanh một vòng: "Tùng diệp trúc diệp diệp diệp thúy.” (lá tùng, lá trúc, lá nào cũng xanh) "Ồ, còn là láy liền." Trên ghế có người kinh hãi. "Tùng diệp trúc diệp diệp diệp thúy... Hay, hay a, hổ thẹn hổ thẹn." "Triệu huynh quả là đại tài, không hổ là người đọc sách Quốc Tử Giám." Đi cả một vòng, thế mà không ai đối được. Triệu công tử cười nhạt, vẻ mặt kiêu căng. Mắt Phù Hương sáng long lanh, nhìn Triệu công tử với vẻ chân tình. Từ nét mặt và động tác rất nhỏ của nàng ta cho thấy, hoa khôi rất có thiện cảm với họ Triệu này, rất thưởng thức tài hoa của hắn.... Hứa Thất An nhíu mày, quay mắt nhìn Hứa Tân Niên. Hứa Tân Niên cũng vừa lúc nhìn hắn, hai huynh đệ đều sầu. Vốn theo kế hoạch của Hứa Tân Niên, đại ca giỏi thi thơ tới Giáo Phường Ty phải như cá gặp nước mới đúng. Ai dè cái nơi này không chơi hoa rượu quyền, thì đối câu đối, không có chơi làm thơ. Kỳ thật trong chầu chay ở Giáo Phường Ty, thi từ không được ưa chuộng lắm. Gần hai trăm năm nay, những bài thơ hay quá hiếm, người đọc sách đều không giỏi làm thơ. Nên đương nhiên khi làm chầu chay, sẽ tránh đi thứ nhiều người không am hiểu đó. Khách đến tối nay, trình độ tố chất cao thấp không đều, chỉ mỗi làm câu đối cũng đã có chút khó khăn, hoa khôi Phù Hương điều khiển rất vất vả, nàng ta cố ý không đề cập tới thi từ, để khỏi khiến khách phải lúng túng, mất mặt. Lúc này, hoa khôi Phù Hương dịu dàng đứng dậy, khẽ nhún người, giọng dịu dàng: "Tiểu nữ có chút mệt mỏi, xin được cáo lui trước, các vị cứ từ từ uống." Buổi tiệc trà tối nay kết thúc. Kế tiếp, nếu hoa khôi nương tử nhìn trúng người nào, sẽ cho thị nữ giữ người đó lại, dẫn vào trong phòng. Nếu không chọn ai, thị nữ sẽ tiễn khách, sau đó mở vòng chầu chay tiếp theo. Mọi người thấp thỏm chờ mong, thời gian dần trôi qua, sau nửa nén hương, một thị nữ đi tới, nhẹ nhàng nói: "Nương tử nhà ta mời Triệu công tử vào phòng uống trà." Đám khách lắc đầu tiếc nuối, than thở, cũng có người cười chúc mừng Triệu công tử. Triệu công tử mỉm cười, đầy vẻ ta đây là người chiến thắng. Ba nam tử Hứa gia đều ngồi không yên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]