Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
(*nguyên văn: 打茶围 (đả trà vi) nghĩa là khách làng chơi đến kỹ viện, chỉ uống trà và trò chuyện với kỹ nữ)
Nghe thấy tiếng mũi tên rơi vào bình, khóe môi Hứa Thất An cong càng thêm tợn, hắn giật tấm vải đen ra, chỉ thoi vàng nén bạc trên quầy hàng:
"Há há, lão đạo, những thứ này đều là của ta."
Lão đạo nhìn hắn một cái, trấn định cất thoi vàng nén bạc vào trong bọc, chỉ vào chuỗi hạt bồ đề và cái kính ngọc thạch nhỏ, cười tủm tỉm:
"Công tử, chọn một trong hai."
..... Hứa Thất An giở giọng thương lượng: "Lão đạo, ta không muốn mấy thứ đó, ta muốn bạc."
Lão đạo vô tình từ chối: "Quy củ, chính là quy củ."
Lão đạo hơi dừng lại, bổ sung: "Hai thứ này đều là bảo vật hiếm thấy, tục vật như vàng bạc làm sao so bì được, công tử đừng để bị vàng bạc che mắt."
Không, ta chỉ muốn những thứ tục vật đó thôi... Hứa Thất An hỏi: "Bảo vật? Có tác dụng gì."
"Lão đạo không biết, chỉ biết chúng đang chờ người hữu duyên." Lão đạo sĩ đầy vẻ lưu manh.
Hứa Thất An nghi lão đạo đang gạt hắn, nhưng không có chứng cứ, nghĩ nghĩ tới số mệnh khó hiểu của mình, hắn do dự.
Có phải là bảo vật hay không ai dám chắc, bạc có ích thực tế hơn.
Lúc này, một giáp sĩ đi tới: "Vị công tử này, chủ nhân nhà ta nhờ ngươi giúp một chuyện."
Hứa Thất An quay đầu mắt nhìn xe ngựa xa hoa cách đó không xa, "Chủ nhân các ngươi muốn cái gì?"
"Chuỗi hạt bồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097357/quyen-1-chuong-51.html