Dịch: Đình Phong
"Làm sao bây giờ, ba người chúng ta vào đây đã tiêu hết ba mươi lượng bạc, dù chỉ ngủ với nha hoàn của nơi này, ba người chúng ta cũng phải ngủ được tới mấy người." Hứa Nhị thúc nóng nảy, cảm thấy thế này thì lỗ nặng, cau mày, nhìn nhi tử:
"Từ Cựu, mau nghĩ cách đi."
Đây là vấn đề tiền à? Vấn đề bây giờ là thế này thì chẳng moi được tin gì cả.... Hai huynh đệ thầm mắng trong lòng.
Hứa Tân Niên nhìn phụ thân: "Ta có biện pháp nào được, vốn chỉ đi hy vọng gặp may thôi, ta với đại ca tới là biết rồi, chả lẽ phụ thân không tự biết mình à."
Từ ngữ hắn dùng hơi mạnh, chứng tỏ cũng đang lo lắng không thua ai.
Lần này bị lỗ nặng rồi.... bạc chỉ là vấn đề thứ yếu, mấu chốt là không moi được tin tức.... Mắt nhìn Triệu công tử được thị nữ dẫn đi, Hứa Thất An đột nhiên nhớ tới nghệ danh của hoa khôi Phù Hương: “cầm thi song tuyệt”.
Hắn liền bảo tỳ nữ hầu khách uống rượu mình muốn mượn giấy bút.
Dọn sạch bàn lấy chỗ, kéo Hứa Tân Niên qua: "Từ Cựu, ngươi viết dùm ta."
Hứa Tân Niên không do dự, ăn ý nghiêm chỉnh ngồi xuống, nắm bút.
Hứa Thất An suy nghĩ rất nhanh, thì thầm: "Chúng phương diêu lạc độc huyên nghiên, chiêm tẫn phong tình hướng tiểu viên."
Ngòi bút Hứa Tân Niên như bay, dùng lối viết thảo vô cùng khí khái.
Hứa Thất An đọc tiếp: "Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn."
Hứa Tân Niên khựng lại, cả người ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097359/quyen-1-chuong-53.html