Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Quan Tinh lâu, Bát Quái đài.
Giám Chính áo trắng, tóc trắng, râu bạc ngồi trước án, tay vân vê chén rượu, im lặng nhìn về hướng tây bắc của kinh thành.
Bên trái có một cái án lớn, trên bàn bày đầy món ngon, ngồi trước án là Chử Thải Vi mặt trứng ngỗng, mắt to, ngũ quan đẹp đẽ, ẩn chứa sự ngọt ngào.
Nàng vừa ăn vừa lải nhải: "Sư phụ, tới chừng nào ta mới được bước vào lục phẩm, trở thành thuật sư luyện kim?"
Giám Chính cười trả lời: "Tới chừng nào ngươi nhịn được ăn, chịu an tâm tu hành, thì là lúc đó."
Chử Thải Vi khó xử: "Chuyện đó cả đời cũng khó mà làm được."
Nàng nuốt đồ ăn, tiếp tục lảm nhảm: "Phải rồi, cái bạc giả kia dễ cháy lắm, ném vào nước là nổ tung, cơ bản là không sao tồn trữ được, khó mà báo cáo công tác cho hoàng đế."
Giám Chính đại nhân nói khẽ: "Hoàng Đế lão nhi ăn no rỗi việc, bảo hắn cút đi là được."
Chử Thải Vi lè lưỡi: "Đồ nhi không dám nói vậy đâu, ngài tự nói đi."
Giám Chính cười hiền hòa.
"Sư phụ, hành vi Tứ sư huynh điên rồ như vậy, sao người vẫn mặc kệ không quản. Tự nhiên khi không lại chạy ra ngoài thành, nói cái gì mà cánh cửa áo nghĩa thuật luyện kim đã mở ra cho mình."
"....."
"Sư phụ, ta cảm thấy tiểu khoái thủ Hứa Thất An kia không tệ, ta đưa hắn vào Ty Thiên Giám được không? À quên, người đâu có biết hắn là ai, chính là cái người phá án thuế bạc đó...."
"...."
"Sư phụ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097351/quyen-1-chuong-45.html