Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Hai huynh đệ chạy ra khỏi Á Thánh học cung, không dám đi đường chính, mà quẹo vào đường nhỏ bên hông chạy vào rừng, một hồi lâu sau mới dừng lại.
Hứa Thất An vẫn hít thở bình thường, Hứa Tân Niên vịn vào cây tùng, thở hồng hộc, vì vận động mạnh mà cái mặt trắng trẻo đỏ bừng.
"Chúng ta làm gì bây giờ?" Hứa Thất An hỏi thằng đệ "làm việc có kết cấu" của mình:
"Vừa rồi có tính là ta đã giúp học viện giải quyết một đề bài khó giải không?"
Hắn không ngờ chỉ một câu của mình lại tạo thành dị tượng đáng sợ như vậy, càng không biết sau đó sẽ ra sao, nên co giò bỏ chạy theo Hứa Nhị Lang.
Hứa Tân Niên thở phì phò, vừa từ từ lấy lại hơi thở, vừa kiêu ngạo "A" một tiếng: "Cũng chỉ là một đề khó hai trăm năm thôi."
Hứa Thất An gỡ túi nước, đưa qua.
Hứa Nhị Lang nhận lấy, uống một hơi, nói: "Nếu lúc mới vào học viện, thì ta đã đề nghị huynh ở lại đó, chờ thầy trò học viện tới cúng bái và cảm kích. "
"Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn nhanh chóng đưa huynh rời khỏi đây." Hắn ném trả túi nước, chờ một chút, thấy đường ca vẫn rất bình thản, chẳng có thắc mắc gì.
Có hơi thất vọng và thưởng thức.
Thưởng thức, đương nhiên là bởi vì đường ca quá có đầu óc, khác hẳn với phụ thân thô thiển của mình, làm Hứa Tân Niên luôn tự cho là mình rất cao vui mừng tự đáy lòng.
Thất vọng, là vì không thể hiển thánh trước mặt đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097350/quyen-1-chuong-44.html