Dịch: Tiểu Băng
Biên: Đình Phong
Trở lại kinh thành, trả ngựa cho trạm ngựa, lấy lại tiền thế chấp, Hứa Thất An đi ra cửa, nói:
"Từ Cựu ngươi về trước đi, ta còn có việc."
Hứa Tân Niên gật đầu, không hỏi nhiều, một mình đi dọc con phố dài về nhà.
Hứa Thất An qua bên đường mua bánh ngọt hoa quế, vừa đi vừa ăn, không lâu sau, đã tới một cửa hàng bán đồ trang sức.
Bảo Khí hiên!
Lão bản của Bảo Khí hiên là một tú tài, người đọc sách đi buôn bán là chuyện bình thường, nhất là hậu duệ của giới hào phú quý tộc, chỉ dựa vào thu tiền ruộng thuê, thì không đủ để chèo chống chi tiêu sinh hoạt cho cả đại gia tộc.
Đằng sau những nơi kiếm ra nhiều tiền như cửa hàng, thanh lâu lớn,… trong kinh thành, đều có bóng dáng của giới quý tộc.
"Thương nghiệp của Đại Phụng rõ ràng là không phát triển, lúc nào thuế má nặng nề cũng dồn hết lên vai người nông dân.... ta nghi đây là trò của đám quý tộc."
"Làm ruộng thì kiếm ra được bao nhiêu bạc, muốn giàu, thì phải cạo lông của thương nhân mới đúng."
"Muốn làm dân chúng sống sung sướng, làm quốc khố Đại Phụng giàu có, thì nhất định phải cải cách, nhưng trên triều đình có biết bao quan to quan nhỏ, làm gì tới phiên một tiểu quan nho nhỏ như ta. Ừ, làm cái mục tiêu nhỏ thôi, trước tiên bồi dưỡng Nhị Lang thành thủ phụ (tể tướng) Đại Phụng..."
Tưởng tượng tiểu lão đệ kiêu ngạo tương lai trong bộ dáng cực phẩm kia, khóe môi Hứa Thất An vô thức cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phung-da-canh-nhan/1097352/quyen-1-chuong-46.html