“Ta sẽ cố gắng luyện võ công, không lười biếng nữa… trước đây đại ca từng nói, phải giết thật nhiều người, làm đại anh hùng.”
Chăm chú nhìn Mộ Dung Chi Khác, nhỏ giọng mà kiên định: “Ta không muốn giết người, cũng không muốn làm anh hùng, ta muốn luyện võ công, chỉ vì muốn bảo vệ đại ca. Đánh trận rất nguy hiểm, ta không thể để đại ca một mình…”
Mộ Dung Chi Khác nhắm mắt lại, se giọng gọi: “Chi Mẫn.”
———
Mộ Dung Chi Khác mười ba tuổi lần đầu lãnh binh, chinh phạt Tây Triệu.
Một vạn kỵ binh bất ngờ đánh úp doanh địa Tây Triệu, quân Tây Triệu đại loạn, năm vạn người giẫm đạp lên nhau, vứt giáp mà chạy, Mộ Dung Chi Khác thừa thắng xông lên, đại tướng Tây Triệu Long Đào Ca không còn chỗ để trốn, buộc phải nhảy sông tự vẫn, năm vạn binh mã toàn bộ bị diệt.
Mộ Dung Chi Khác sau khi chiếm lĩnh Hà thành, như mặt trời mới mọc, Tây Triệu không còn ai dám ứng chiến.
Ba tháng sau, đệ nhất danh tướng Tây Triệu là Triệu Lê bị bắt, mười vạn quân Tây Triệu bị giết sạch, Tây Triệu diệt vong.
Yên Diệc thôn tính lãnh thổ Tây Triệu, nắm giữ toàn bộ phía tây.
Khải hoàn về đô, đã qua ngày Tết.
Mộ Dung Dực Hàn đích thân nghênh đón ngoài thành.
Mười bốn tuổi, Mộ Dung Chi Khác nhất cử liền thành danh tướng thiếu niên sáng giá nhất thiên hạ.
Cùng năm đó, Giang Thận Ngôn năm tuổi, vừa lên Bạch Lộc Sơn.
Dưới gốc tùng trên đỉnh núi đầy tuyết, Đàn Khinh Trần cô đơn một mình, bạch y đoan phương, trên gối đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phach-quan/1354457/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.