Xuân có muôn hoa.
Hạ Mẫn Chi nghĩ, đúng là thời điểm cực tốt để phản công.
Hạ Mẫn Chi lạnh lùng nói: “Chơi cờ với ta.”
Niếp Thập Tam nghe theo, ngồi xuống cầm cờ.
Hạ Mẫn Chi mục quang nguy hiểm: “Khoan đã!”
Niếp Thập Tam nhìn hắn.
“Ván này có đặt cược. Ngươi thắng, ngươi thượng ta, ta thắng, ta thượng ngươi.”
Niếp Thập Tam nói: “Ta không chơi.”
“Tại sao?”
“Ta không thắng được ngươi, nhưng ta muốn thượng ngươi.”
Hạ Mẫn Chi cả giận: “Ngay cả đánh cược cũng không dám, Niếp Thập Tam ngươi có phải là nam nhân không?”
Niếp Thập Tam ngẫm nghĩ một hồi, mang theo tôn nghiêm cùng trấn định của nam tử hán, nói: “Ta là nam nhân không giỏi đánh cờ.”
Hạ có gió mát.
Hạ Mẫn Chi nghĩ, đúng là thời điểm cực tốt để phản công.
Chăm chú ngắm nửa thân trên xích lõa của Niếp Thập Tam, ánh mắt nồng cháy, đi thẳng vào vấn đề, vô cùng trực tiếp: “Cho ta thượng ngươi đi.”
Niếp Thập Tam thần sắc không đổi: “Lý do?”
Hạ Mẫn Chi cười lạnh: “Nếu ngươi không chịu, ta sẽ đi thượng người khác, đừng quên, trong thành Ngọc Châu không thiếu những tiểu quan tuấn tú sạch sẽ.”
Niếp Thập Tam thâm thúy nhìn hắn, đột nhiên xoay người vào nhà, làn da mịn màng tuyệt đẹp trên lưng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, đường cong xuống dần rồi hội tụ tại thắt lưng tinh tế mảnh khảnh.
Hạ Mẫn Chi nhìn đến không chớp mắt.
Rất nhanh sau đó Niếp Thập Tam lại đi ra, nước da màu mật ong mịn như lụa, cơ ngực cơ bụng rắn rỏi săn chắc, tràn ngập mị lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phach-quan/1354458/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.