Đàn Khinh Trần cúi người, chăm chú ngắm nhìn thật lâu, nhẹ nhàng thở dài: “Mẫn Chi, ngươi gạt ta.”
Đột nhiên ra tay, siết lấy yết hầu của hắn.
Phó Lâm Ý hoảng sợ, vội nói: “Hắn chết rồi! Ngươi đừng chà đạp di thể của hắn!”
———
Thấp giọng thở dài: “Mất đi dung mạo thì đã sao, người ta muốn chính là Mẫn Chi, vẻ ngoài thiên tiên hay ác quỷ, cũng đâu có gì khác biệt.”
Nói xong đi vào trong sảnh, dùng điểm tâm, chỉnh trang y quan chuẩn bị thượng triều, chợt nghe hạ nhân đến báo: “Đại Lý Tự khanh Dương đại nhân cầu kiến.”
Đàn Khinh Trần không hiểu tại sao, tim đột nhiên đập trật một nhịp, nỗi bất an mãnh liệt trỗi lên, nói: “Mời hắn vào đây.”
Bất giác cảm thấy tứ trảo kim long quan trên tóc, long bào gấm thêu kim trên người trở nên nặng nề, chèn ép đến gần như nghẹt thở, lập tức ngồi xuống ghế tĩnh tâm chờ Dương Lục.
Dương Lục sắc mặt tái nhợt, mắt đầy tơ máu, bẩm: “Mộ Dung Chi Mẫn sáng sớm hôm nay, đã độc phát thân vong trong ngục.”
Đàn Khinh Trần phất tay gọi Tiểu Thuận Tử, thần tình không chút gợn sóng nói: “Tháo quan xuống, nặng quá.”
Tiểu Thuận Tử tiến lên, tay chân nhanh nhẹn, nhẹ nhàng cởi bỏ kim long quan, mái tóc đen như dòng thác chảy xuôi xuống. Làm nổi bật hàng mày hơi nhướn của hắn, cằm khẽ hất lên, khí thế bức người.
Đàn Khinh Trần cũng không mở miệng nữa.
Thật lâu sau, Dương Lục lại bẩm: “Ngỗ tác đã khám nghiệm thi thể, dùng ngân châm đâm vào kinh mạch ở cổ tay, kết luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phach-quan/1354455/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.