Niếp Thập Tam “ân” một tiếng, trực tiếp hỏi: “Còn ngươi sao rồi? Khi nào chết?”
Hạ Mẫn Chi tức giận: “Niếp Thập Tam, nếu ta đánh thắng được ngươi, ta đã đánh ngươi lâu rồi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi nói chuyện quá khó nghe!”
——-
Hạ Mẫn Chi kiềm lòng không đặng, nhích người ra sau: “Đã muộn thế này, cữu phụ vẫn chưa nghỉ?”
Đàn Khinh Trần thở dài: “Ta ngủ không được, có vài chuyện nghĩ sao cũng không thông, cố ý đến thỉnh giáo Mẫn Chi.”
Hạ Mẫn Chi ân cần khuyên nhủ: “Người sống trên đời, luôn có những chuyện nghĩ không thông. Cữu phụ thân mang phúc cho thiên hạ bá tính, ngàn vạn lần không nên vì việc vặt mà lao tâm.”
Đàn Khinh Trần nói: “Sao lại là việc vặt… Mẫn Chi trong lòng ta…”
Vừa nói, vừa luồn tay vào trong chăn, kéo tay hắn ra.
Tuy rằng mọi người ở Đại Lý Tự rất hậu đãi Hạ Mẫn Chi, chưa bao giờ lạm dụng tư hình, nhưng hắn thân ở trọng ngục, đôi cùm sắt nặng nề đen sì là không thể tránh khỏi.
Hạ Mẫn Chi xương cổ tay tinh tế mảnh mai, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, nơi cổ tay đã bị cùm sắt cấn ra dấu bầm tím, Đàn Khinh Trần xé tay áo mình, tỉ mỉ băng lại mép cùm.
Hỏi: “Ngươi một lòng muốn chết không có nửa phần lưu luyến thật sao?”
Hạ Mẫn Chi gật đầu, nói: “Hôm đó ở thác Bạch Long viên thuốc ta ném đi tất nhiên là giả, ngươi làm sao có thể mang dược thật đến giao ước? Ngươi lại không chịu thả ta đi, nếu mấy năm sau dở sống dở chết bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-phach-quan/1354454/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.