Sau này, mỗi lần nhớ lại cái đêm đó, Tạ Thanh Ngọc chỉ có thể cảm thán bản thân đường đường là một bà cô ba mươi mấy tuổi, lại có thể xem nhẹ câu “giang hồ hiểm ác” mà uống ly rượu kia. Thật ra, sự chủ quan ấy xuất phát từ việc cô đã từng uống rượu ở kiếp trước, hơn nữa tửu lượng cũng không tệ. Thế nhưng từ lúc được tái sinh, cô cũng chưa hề đụng đến rượu, nên không biết cơ thể hiện tại của mình uống một giọt cũng say mèm a…
Oái oăm thay, loại rượu mà Tạ Thanh Ngọc vô tình uống phải ở nam viện là một loại rượu nặng hiếm có. Cái sự hiếm có kia một phần vì mấy loại thảo quý giá có công dụng bổ thận tráng dương… Loại thảo dược bổ thận tráng dương này đi vào cơ thể Tạ Thanh Ngọc không thể phát huy tác dụng chính của nó, liền huy hoàng bổ sung tác dụng phụ, đầu óc cô nhanh chóng trở nên lộn xộn như Trịnh thừa tướng đã, đang, và sắp sửa chứng kiến.
Quay trở lại thời khắc người đàn ông bệ vệ say mèm đứng chắn trước cửa phòng của hai người Trịnh Hoài Sơn cùng Tạ Thanh Ngọc đang ngồi. Lúc này Trịnh thừa tướng vội vã cúi đầu nhìn bàn rượu, trong lòng lại không ngừng kêu khổ. Quả đúng là ghét của nào trời cho của ấy, sợ cái gì nhất thì chắc chắn bị nó đeo bám chẳng tha. Rõ ràng trước khi đi anh ta đã cầu trời đừng gặp người quen, có lẽ lần tới muốn cầu gì phải đốt thêm giấy tiền vàng bạc chứ chẳng chơi…
Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nhan-tren-dau-anh-co-ma/3077529/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.