Buổi sáng vào triều, dưới mắt Trịnh Hoài Sơn là một quầng thâm lớn.
Người ở gần anh ta nhất là hoàng đế bệ hạ năm nay vừa qua tuổi tứ tuần, dĩ nhiên đã nhìn thấy rõ ràng. Ngài tuy thấy rõ nhưng vì ngại giờ thượng triều không thể nói chuyện thân thiết với đại thần, vì vậy cố nín nhịn tới lúc văn võ bá quan về hết.
Ngài kéo Trịnh thừa tướng lại hỏi: “Hoài Sơn, công việc dạo này vất vả lắm không?”
Trịnh Hoài Sơn cung kính thưa: “Bẩm bệ hạ, phò tá ngài là chức trách của vi thần, nào dám đắn đo nhiều ít…”
Hoàng đế bệ hạ thở dài một hơi: “Đứa trẻ này, lúc nào cũng kín kẽ như vậy. Thôi khanh về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Khi rãnh rỗi nhớ đến Trấn Quốc Tự thăm thằng con trời đánh của trẫm…”
Trịnh Hoài Sơn vâng vâng dạ dạ, khuôn mặt không biểu cảm rời đi. Trên đường về nhà, anh ta chạm mặt Trương thượng thư.
Trương thượng thư nhìn thấy Trịnh thừa tướng trẻ tuổi thì trưng ra nụ cười gượng gạo. Dĩ nhiên người già như lão không dễ quên những chuyện mất mặt, mà cái lần nói xấu bị nghe thấy ở quán trà chính là một sự việc mất mặt lắm thay.
Trương thượng thư chào hỏi xong thì ngập ngừng hỏi: “Thừa tướng đại nhân, trông sắc mặt ngài không tốt. Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?”
Trịnh Hoài Sơn bâng quơ nói: “Đa tạ đại nhân quan tâm, bổn quan không có gì không khỏe."
Thế nhưng Trương thượng thư vẫn mải nhìn thừa tướng của chúng ta với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nhan-tren-dau-anh-co-ma/3077532/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.