Có câu nói là chỉ cần ta không cảm thấy xấu hổ vậy thì người xấu hổ sẽ chính là các ngươi.
Thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không mở miệng nói chuyện.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, nội tâm chấn động của đám người cuối cùng cũng bình phục lại.
“Thanh Tiêu huynh, tài hoa hơn người, Lý mỗ bội phục, bội phục!”
Lý Hâm nâng ly rượu lên, có thể nhìn thấy thiên cổ danh từ được sinh ra, lại còn có thể thấy được Hứa Thanh Tiêu dùng từ tấn phẩm, bất luận là cái nào thì cũng đều có thể vang danh phủ Nam Dự, thậm chí vế trước còn có thể ảnh hưởng đến vương triều Đại Ngụy.
Tam thập niên công dữ danh, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt.
Từng câu từng chữ như châu như ngọc.
Lý Hâm tin phục. Hắn cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu, hành đại lễ của văn nhân, đại lễ biểu đạt cho sự tôn trọng khó có thể diễn tả được bằng lời.
Lý Hâm cúi đầu, đám người cũng dần dần tỉnh táo lại, nhao nhao cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.
Đây là sự tán thành, cũng là sự tôn trọng. Quan trọng hơn là bọn họ biết, văn đàn Đại Ngụy lại xuất hiện thêm một người tài ba.
Bọn họ không thể nào đánh giá được con đường của Hứa Thanh Tiêu có thể đi được bao xa, nhưng nhất định là sẽ đi xa hơn bản thân mình.
“Các vị nói quá lời rồi, chỉ là thế hiện cảm xúc mà thôi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568854/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.