Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu lên lầu, không lâu sau đó, bóng người Trần Tinh Hà cũng xuất hiện.
“Vương Nho huynh, sao huynh lại ở nơi này? Đang chờ ta hả?”
Trần Tinh Hà hơi kinh ngạc, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi vẫn cứ mãi nghiên cứu thi từ cho nên làm chậm trễ hồi lâu không ngờ tới Vương Nho vẫn còn ở dưới lầu.
“Trần huynh, Trần huynh...”
Nhìn thấy Thanh Tiêu xuất hiện, Vương Nho lập tức lôi kéo đối phương, lộ ra vẻ hết sức kích động.
“Kích động như vậy làm gì?”
Thanh Tiêu tràn ngập tò mò.
“Được rồi, ta biết, làm chậm trễ thời gian lâu như vậy đúng thật là có hơi không tốt.”
“Đi thôi, ta và ngươi cùng nhau đi dự yến hội, ta bồi lễ với Lý Hâm công tử một chút là được.”
“Chẳng qua chuyện đi trễ cũng không phải do Trần mỗ cố ý, vừa lúc thể hiện cảm xúc, ta sẽ làm một bài từ trên yến hội, bêu xấu một phen.
Trân Tinh Hà hiểu nhầm là do mình chậm chạp không đi làm cho có người không vui, cho nên Vương Nho mới cố ý chạy đến nhắc nhở.
Vì vậy hắn có vẻ hơi bất đắc dĩ, cũng nói ra nguyên nhân mình chưa đi.
Ánh sáng lóe lên hắn cũng đâu còn cách nào, đành suy nghĩ thêm một bài thơ.
Thực ra thì ban đầu là thơ, nhưng làm nữa ngày vẫn làm không ra cho nên dứt khoát đổi luôn thành từ.
Chỉnh thể cũng không tệ lắm, có vận có vị, cũng coi như là tác phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-nguy-vuong-trieu-song-thanh-giang-pham/3568855/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.