Hiện giờ những thị vệ bảo vệ nàng ta đều là người của Tạ gia, không dám động đến Thiếu phu nhân là ta, chỉ có đám cung nữ đi theo nàng ta từ phương Bắc cùng nhau xông lên.
Nhưng bị Tạ Hoài Lăng quát lớn ngăn lại.
Triệu Lan Nhược nhìn sang, không thể tin vào mắt mình: "Chàng... chàng bị thương rồi?"
Tạ Hoài Lăng đẩy thị vệ đang dìu mình ra, bước đến trước mặt ta: "Vợ của thần thất lễ, mạo phạm công chúa, xin công chúa thứ tội."
Triệu Lan Nhược trợn to mắt: "Chàng... chàng nói cái gì cơ?"
“Vợ của thần thất lễ, xin công chúa thứ tội."
Triệu Lan Nhược chỉ vào ta, sắc mặt lạnh lùng: "Vợ? Chàng nói nàng ta là vợ của chàng? Tạ Hoài Lăng chàng điên rồi sao! Chàng quên rồi à ——"
"Công chúa!"
Giọng Tạ Hoài Lăng lạnh lẽo: "Cẩn thận lời nói."
Triệu Lan Nhược sững sờ.
“Được, Tạ Hoài Lăng, ngươi đừng hối hận!"
Nàng ta liếc nhìn ta một cái lạnh lùng, rồi quay đầu bỏ đi.
Tạ Hoài Lăng quay người lại, dường như muốn nói gì đó với ta.
Nhưng ta cũng bước đi về một hướng khác.
Ta tự nhốt mình trong phòng.
Nghe thị nữ nói, cuộc công thành đã kết thúc, đại quân không thể hạ được Ung Thành.
Ta không bất ngờ, vốn dĩ đó chỉ là một cuộc tấn công giả.
Giang Tuyết Hạc hẳn đã phát hiện ra sự biến mất của ta.
Nhưng...
Ta không muốn hắn mạo hiểm.
Có vẻ như Tạ Hoài Lăng tạm thời sẽ không làm gì ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623524/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.