Những ngày ở Tạ phủ chẳng hề thoải mái.
Rõ ràng là đã sống ở nơi này hai năm, vậy mà ta chưa từng thấy nó rộng lớn và tĩnh mịch đến thế.
Dạo vườn, ngắm nhìn những đóa hoa quý được chăm chút tỉ mỉ trong chậu, ta chỉ thấy chúng còn thua xa những đóa hoa dại nở rực rỡ trong sân nhỏ.
Lúc dùng bữa, chọn lựa giữa những món ngon vật lạ bày la liệt, ta lại thèm một bát hoành thánh rau dại nóng hổi.
Mỗi lần tỉnh giấc giữa đêm, ta lại tự hỏi những ngày ở Ung Thành có phải chỉ là một giấc mộng hay không?
Ta thật sự đã gặp lại Giang Tuyết Hạc rồi sao?
Nhưng chiếc khăn gấm thô ráp thêu hoa thu hải đường dưới gối lại nhắc nhở ta, tất cả đều là thật.
Ta vẫn phải đợi.
Đợi ngày gặp lại hắn.
Ta gầy đi trông thấy.
Quân triều đình liên tiếp thất bại, Tạ Hoài Lăng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng vẫn không quên gửi thuốc bổ quý giá vào viện của ta.
Nhưng ta chẳng thèm nhìn mà ném đi hết.
Chính hắn đích thân mang đến, vậy mà còn chẳng thể bước qua cửa.
Cả phủ đồn đại xôn xao, đến cả mẹ hắn cũng không đành lòng nhìn nữa.
Tạ phu nhân cho gọi ta đến gặp mặt.
"Huy Âm, ta nào hay giữa con và Hoài Lăng đã xảy ra chuyện gì. Song nó rốt cuộc vẫn là phu quân của con, con phải biết dừng đúng lúc, đừng để đến nông nỗi thật sự sứt mẻ tình cảm."
Bà ta cao cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623525/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.