Mạch Đông kéo ta chạy.
Trước khi rời đi, ta không nhịn được nắm lấy tay Giang Tuyết Hạc.
"Huynh phải sống, ta sẽ thêu cho huynh một chiếc khăn nữa, không, một trăm chiếc!"
Chàng trai trẻ nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ánh mắt sáng ngời: "Được, nhất ngôn cửu đỉnh!"
Mạch Đông quanh năm theo quân đội rong ruổi khắp nơi, tuy có vẻ lo lắng nhưng không hề hoảng loạn.
Nàng đưa ta về tiểu viện, dùng then cài chặt cổng, rồi từ phía sau chum nước lôi ra một thanh đao cao bằng nửa người, cầm đao ngồi giữa sân.
"Tiểu thư, người vào phòng, đóng cửa lại, trốn dưới gầm giường."
Ta không muốn làm phiền nàng, nhưng cũng không muốn để nàng ở lại đây một mình.
Mạch Đông giục: "Đi đi, tiểu thư ở đây ta sẽ phân tâm!"
"Vậy ngươi cẩn thận."
Ta không do dự nữa, xoay người bước đi hai bước, bỗng nghe thấy Mạch Đông quát lớn: "Kẻ nào!"
Quay đầu lại, thấy hai tên áo đen hợp sức đánh rơi thanh đao trong tay nàng, Mạch Đông cúi người né được lưỡi kiếm của một tên, nhưng một lưỡi kiếm khác lại sắp rơi xuống n.g.ự.c nàng.
"Mạch Đông!"
Ta như muốn nứt cả mắt, không biết sức lực từ đâu ra, hai bước đã nhào tới người nàng.
Tên áo đen cầm kiếm biến sắc, vội vàng xoay cổ tay, lưỡi kiếm sượt qua má ta, vài sợi tóc rơi xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, ta như rơi vào hầm băng: “Tạ Hoài Lăng?"
"Huy Âm."
Hắn cúi người kéo ta dậy, dịu dàng vén những sợi tóc rối bên má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623523/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.