Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ta vẫn tiếp tục viết thư hộ trong căn nhà nhỏ.
Trần Mạnh ngày ngày quanh quẩn bên ngoài, nhưng không bước vào.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Ta không đuổi hắn đi, cũng không có ý mời hắn vào.
Ngày thứ sáu, số người cần viết thư hộ đã giảm đi nhiều.
Khi mặt trời ngả về tây, tiễn người lính cuối cùng ra về, một bóng người lén lút bước vào, chiếc khăn trùm đầu màu vàng nâu che kín gần hết khuôn mặt.
Mạch Đông vừa ngẩng đầu đã cười: "Lão Trần, ngươi thật biết cách ngụy trang!"
Trần Mạnh lúng túng nhìn ta, đi cũng không được, ở cũng không xong.
Ta trải giấy ra: "Muốn viết gì?"
Hắn nói lắp bắp.
Ta viết xong trong nháy mắt, đưa cho Mạch Đông đóng dấu.
Trần Mạnh vẫn đứng yên tại chỗ.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
"Lư cô nương." Hắn mở miệng như thể đã sẵn sàng đối mặt với cái chết: "Hôm đó ta nói năng hồ đồ, cô nương đừng để bụng!"
Nói xong, hắn chắp tay vái ta một vái thật sâu.
Ta cuối cùng cũng mỉm cười với hắn.
"Trần công tử không cần phải như vậy đâu. Cha ta cả đời thanh liêm chính trực, mà Trần công tử cũng không biết cha ta rốt cuộc là ai, nên ta coi như Trần công tử đang mắng những tên quan lại tham ô hủ bại kia, không chấp nhặt với công tử."
"Còn về vị phu quân của ta, ta chỉ có thể nói, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ngam-xuan/3623522/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.