"Mày xem mày đã làm gì hả? Bố đã bảo mày sao, trẻ con không nên phá phách mà! Sao không nghe lời hả Phong? Cái bình này mày biết nó có giá trị bao nhiêu không hả? Nhìn chị gái mày xem, nó mới ngoan làm sao!"- Cùng với lời nói đó là những lần cây rôi mây trên tay Bùi Anh Tuấn giáng xuống thân thể gầy gò của Bùi Phong, cậu co ro trong góc phòng không la cũng chẳng dám mở miệng xin tha.
...Bốp Bốp!!...
"Mày xem! Bình cổ ngọc trị giá cả tỷ đồng bây giờ nó ra sao? Chỉ còn lại là một đống đổ nát!"- Tiếng mắng của lão vang lên lấp luôn cả tiếng roi mây. Bùi Phong cơ thể đã rướm máu bộ quần áo cậu đang mặc cũng đã có vài chỗ bị rách thấy cả vết thương bên trong.
Hai bàn tay nhỏ bé run rẩy ôm lấy cơ thể của chính mình, đôi mắt sợ hãi nước mắt rơi lã chã nhưng tuyệt nhiên không mở miệng cầu xin lấy một lời mà ngược lại Bùi Phong còn cắn môi đến bật cả máu: "Ác Mộng! Tại sao mình lại mơ thấy ông ta? Không! Tôi muốn tỉnh lại ngay bây giờ! Đừng, Tôi không muốn nhìn mặt lão ta thêm chút nào nữa! Tỉnh lại! Tỉnh lại đi Bùi Phong! Mày không được mơ nữa!"
Cậu nhắm tịt mắt trong lòng không khỏi gào lên, Bùi Phong biết cậu đang mơ còn là cơn ác mộng đã ám ảnh cậu suốt 20 năm, lúc này cậu chỉ là một đứa bé vừa lên 7 tuổi, từ nhỏ đến lớn cậu đã được dạy là phải ngoan ngoãn nghe lời người lớn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-my-nhan-la-nam-cai-trang-/3420396/chuong-13.html