Thẩm Lạc còn phải tìm biểu muội Nhiếp Thải Châu, tự nhiên không thể ở đây ở lâu, liền mở miệng nói: "Cô nương, lúc ta tới trên đường đã không thấy bóng dáng giặc cỏ, chắc là đã bị quan phủ đuổi đi rồi. Nếu như ngươi không việc gì, vậy tự mình trở về huyện thành nhé."
"Đa tạ công tử chỉ điểm." Nữ tử khom người một chút, nói.
Thẩm Lạc cũng ôm quyền với nàng, quay người tính ly khai.
Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên loé lên linh quang, đột nhiên quay người lại, lần nữa đánh giá cách ăn mặc của cô gái trước mắt, trong mắt hiện lên thần sắc cổ quái, hỏi thăm:
"Ta thấy cô nương có chút lạ lẫm, giọng nói cũng khác, tựa hồ không phải người ở đây?"
Thiếu nữ nghe vậy, mặt lộ vẻ chần chờ, tựa hồ có chút do dự. Nhưng xuất phát từ lễ phép, nàng vẫn nói ra:
"Ta chính là người Vân Châu, nửa tháng trước mới đến Xuân Hoa huyện."
"Xin thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi phương danh cô nương?" Thẩm Lạc nghe hai chữ "Vân Châu", lông mày lơ đãng kích động một cái.
"Ân công tử cho mượn áo, tiểu nữ thập phần cảm kích. Bất quá dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, xin thứ cho ta vô lễ." Nữ tử thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ kháng cự, trong khi nói chuyện gỡ xuống áo khoác trả lại cho Thẩm Lạc.
"Sorry, là ta đường đột." Thẩm Lạc vội vàng khoát tay, tạ lỗi.
"Nghe lúc trước công tử nói, là từ nội thành chạy tới đây, chắc là có chuyện quan trọng đi gấp, cũng đừng chậm trễ nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610417/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.