Nhiếp Thải Châu nhìn một màn này, hai mắt mở tròn xoe, mặt mũi tràn đầy thần sắc khó tin.
"Đã nói ta luyện võ từ nhỏ lại không tin. . ." Thẩm Lạc thấy thế, thổi thổi bàn tay mình, lẩm bẩm.
Nói xong, hắn lại giơ chân lên nhấn một cái nơi huyệt thái dương gã mặt sẹo. Tên mặt sẹo vừa rồi còn đau đớn lăn lộn trên mặt đất lập tức hai mắt tối đen, ngất đi.
"Nhiếp cô nương, đi thôi." Thẩm Lạc đi ra phía trước, nhẹ nhàng nói.
"Bọn hắn. . ." Nhiếp Thải Châu nhìn về phía hai người nằm trên đất, chần chờ hỏi.
"Ngất đi, không đến bảy tám canh giờ sẽ không tỉnh lại, trốn không thoát được." Thẩm Lạc cười cười, nói.
Lúc này Nhiếp Thải Châu mới yên lòng, đi theo Thẩm Lạc ra Viên Châu tự trở về huyện thành.
Trải qua chuyện vừa rồi, quan hệ giữa hai người bất tri bất giác kéo gần lại chút, lúc trước đi một trước một sau, giờ biến thành hai người sánh vai đi.
"Nhiếp cô nương, Vân Châu cách đây đâu chỉ ngàn dặm, ngươi từ xa như vậy chạy đến Xuân Hoa huyện này làm gì?" Thẩm Lạc tùy ý hỏi.
"Thực không dám giấu giếm, sở dĩ ta ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ là vì gặp một người." Nhiếp Thải Châu nói.
"Nếu thế, nhất định người đó cực kỳ trọng yếu với cô nương." Thẩm Lạc nhíu mày, hỏi.
"Trọng yếu. . . Cũng không tính là vậy, hắn là hôn phu của ta, trước đó ta cũng chưa từng gặp hắn." Nhiếp Thải Châu suy nghĩ một chút, nói.
"Là sao?" Thẩm Lạc biết rõ còn cố hỏi.
"Việc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mong-chu/1610418/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.