Dịch giả: Hùng Bá
Trong điện Văn Hoa.
Hoàng Trừng bi phẫn muốn lấy cái chết giãi bày sự trong sạch được quần chúng khuyên giải an ủi cũng nguôi ngoai.
Đương nhiên chuyện tước phiên cũng không thể bàn tới nữa, sử sách sẽ chỉ ghi lại thanh danh vô tiền khoắng hậu của Hoàng Trừng, chỉ sợ mấy trăm năm nữa cũng không rửa sạch được.
Chúng thần cáo lui.
Trong đại điện chỉ còn Chu Doãn Văn cùng Tiêu Phàm.
Chu Doãn Văn không còn duy trì bộ dạng hoàng đế, dựa vào dưng ghế, chân bắt chéo, tay cầm chum trà nhấp một ngụm.
Chu Doãn Văn nhìn Tiêu Phàm, như cười như không.
Tiêu Phàm thở dài ai oán nói:
- Bệ hạ, phải tin tưởng thần, thần thực không phải cố ý, quả thực là cầm nhầm mà..
Chu Doãn Văn gật gật đầu, nghiêm trang nói:
- Ân, trẫm tin tưởng rằng khanh...
Tiêu Phàm nhẹ nhàng thở ra, thoải mái cười nói:
- Bệ hạ tin là tốt rồi, cổ nhân đều nói anh hùng xuất thiếu niên, lời này thật có lý. Bệ hạ mới thành nhân đã có khả năng nhìn rõ mọi việc, đúng là niềm vui của Đại Minh ta...
Lời còn chưa dứt, Chu Doãn Văn hừ hừ, nói:
- ... Trẫm nếu tín ngươi, trẫm chính là ngốc tử.
Tiêu Phàm vẻ mặt đau khổ nói:
- Bệ hạ thánh minh, nhìn không ra người thực thông minh nha, chuyện này thần làm bí ẩn như thế cũng bị người nhìn ra, trước nay người là giả ngốc hay ngốc thật vậy?
Chu Doãn Văn mặt đen lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935598/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.