Dịch giả: Hùng Bá
Tiêu Phàm cả kinh, nhìn quanh thấy mọi người như đang chờ xem kịch nhìn mình, hắn khó xử cười nói:
- Hoàng tiên sinh, tại hạ thất thố, thật ngại quá...
- Hừ, hay là lời lão phu nói Tiêu Chỉ huy sứ đại nhân không ủng hộ? Thế cho nên nhàm chán đến buồn ngủ?
Hoàng Trừng tức giận nói.
- Tiên sinh nói quá lời, hạ quan gần đây có chút mệt mỏi, mùa hè đến mà, này... Ngài hiểu mà...
Tiêu Phàm rất ngượng ngùng cười cười:
... Hoàng tiên sinh, nếu ngài thay nói bằng vè hoặc rap chắc chắn hạ quan sẽ hứng thú chú ý nghe.
Hoàng Trừng cười lạnh:
- Một khi Tiêu đại nhân đã khinh thường lời lão phu nói như thế, thì lão phu rất muốn nghe ý kiến của Tiêu đại nhân về việc tước phiên.
Tiêu Phàm khó xử nói:
- Này... Có tiên sinh ở đây, tại hạ như vậy có phải là quá mất lễ phép rồi, thôi thỉnh tiên sinh nói tiếp vậy...
- Không, lão phu hôm nay phải nghe ngươi nói.
Hoàng Trừng vẻ mặt rất bướng bỉnh.
Một bên Chu Doãn Văn cùng các đại thần dường như đồng loạt hét lên:
- Nói đi, Tiêu đại nhân đừng khách khí, nói đi...
Tiêu Phàm thở dài, vẻ mặt đau khổ nói:
- Một khi đã Hoàng tiên sinh nhất định muốn phải hạ quan nói, hạ quan không dám không theo, đành phải bêu xấu...
Nói xong Tiêu Phàm từ trong lòng lấy một cuốn sách mỏng bìa xanh, hai tay dâng lên Chu Doãn Văn nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-minh-vuong-hau/1935597/chuong-168-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.