Tôi cười méo mó,chỉnh đốn hành lý lần cuối, xốc lại tinh thần, rồi bắt đầu men theo dòng nước không còn chảy xiết và đi về phía trước.
Tiếp sau đó làquãng đường đi bộ dài dằng dặc trong bóng tối. Tuy quá trình một mìnhtiến sâu vào dòng sông ngầm khiến tôi rợn tóc gáy, thậm chí còn nảy sinh ảo giác, nhưng tôi từng đi qua con đường này một lần nên giờ không cầnkể thêm về hành trình này nữa.
Dọc đường, đoạn nào có thể đi thìđi, đoạn nào không thể đi thì tôi thả mình trôi theo dòng nước, hai ngày sau, tôi đã đến được nơi chứa nhiều túi nước.
Trước đây, chúngtôi phát hiện ở phần đáy túi nước có một cánh cửa sắt, sau đó thượngnguồn xảy ra lũ lớn, chúng tôi được anh Miêu dùng xuồng cao su đưa vềhang rẽ nhánh ở trên sát trần hang, nhờ đó chúng tôi mới giữ được cáimạng của mình. Nơi đây là một bãi trũng, tôi tìm thấy tảng đá lớn màmình trốn vào khi ấy, tôi trèo lên và nhóm lửa ngồi nghỉ chân một lát.Đây là lần đầu tôi dừng chân nghỉ ngơi.
Nhưng hai ngày tiếp theotôi không hề ngủ, mà lúc này cũng không thể ngủ nổi. Điều tôi lo lắngnhất là mình không đuổi kịp họ, rốt cuộc trong khoảng thời gian dài nhưthế thì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Trong đầu tôi lần lượt hồi tưởng lại những sự kiện mình đã từng trải qua trước đây, rồi lạinghĩ đến chuyện không biết có phải Viên Hỷ Lạc giả điên hay không.
Tôi thực không thể khẳng định được điều đó bởi tôi chưa bao giờ tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835919/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.