Tôi không thể khôngthừa nhận Vương Tứ Xuyên nói đúng, họ đã bước đi trên con đường củariêng mình. Những chuyện sẽ phải trải qua sau này đối với họ là tươnglai chưa biết, còn đối với chúng tôi, đó là số mệnh. Nhưng cứ nghĩ đếnViên Hỷ Lạc buộc phải một mình đối mặt với những điều đáng sợ và bóngtối kia thì lòng tôi lại không thể chịu đựng nổi.
Đây là phépnghịch biện không thể giải quyết, hoặc có thể nói đây là một vụ cá cược. Chúng tôi đã thắng keo thứ nhất, nếu tiếp tục đánh cược vào keo thứ hai thì có thể sẽ thắng to hơn nhưng cũng có thể hoàn toàn bại trận.
Tôi đợi hai mươi tiếng đồng hồ trên bãi nông, mức nước chầm chậm rút xuống.
Tôi xuôi về hạ nguồn một đoạn như kẻ mất hồn, chẳng những không tìm thấyxác chết nào của đồng đội mà ngay cả những dấu vết vụn vặt nhất cũngkhông thấy đâu, bất kể đó là vết tích do nhóm Viên Hỷ Lạc để lại hay vết tích của chúng tôi lúc trở lại nơi này.
Không biết vì nguyênnhân gì mà nước trong các túi nước dưới lòng đất lại rút xuống một cáchthần tốc như vậy. Chúng tôi không thể trèo lên miệng động ở một đoạnkhác chỉ với hai bàn tay không. Vương Tứ Xuyên kéo tôi lại, bảo nên quay về.
Tôi dần dần từ bỏ ý định, nếu cứ trèo tiếp thì tôi không thể tưởng tượng được mọi chuyện sau này sẽ phát triển thế nào. Đoàn ngườiđều bị cuốn đi, cả anh Điền cũng vậy. Tôi chẳng buồn nghĩ về chuyện liệu anh ấy có gặp chính mình trong tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835917/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.