Nếu nói nỗi nhớ trước đây của tôi giống như một cây nến trắng tĩnh lặng, cố gắng dồn nénkhông bùng cháy để hy vọng sẽ có một ngày được tỏa ánh sáng lung linh,nhưng giờ khắc này, cây nến đó đã được châm mồi trong đám lá khô, nó bốc cháy mãnh liệt và không thể dập tắt được.
Tôi đã ý thức đượcmình không thể cứ thế mà quay trở về lều và tỏ vẻ như chưa từng xảy rachuyện gì. Khoảnh khắc này đây để được gặp cô ấy, chuyện gì tôi cũng dám làm.
Vào thời ấy, suy nghĩ này quả thực rất điên cuồng, ban đầu tôi thậm chí còn cảm thấy sợ vì mình lại có ý nghĩ dữ dội đến thế.
Tôi muốn kìm nén khát khao cháy bỏng ấy nhưng chẳng ích gì, đầu óc tôikhông thể suy nghĩ đến khả năng đó, tuy trong thoáng chốc hàng loạt hậuquả bi thảm có khả năng sẽ xảy ra đã lướt qua não tôi nhưng tất cả những cấm kị thường có trong giây phút này đều trở nên vô nghĩa.
Không phải tôi không sợ những thứ tội mà thời đó sẽ gá lên vai mình, nhưnggiờ phút này, bản năng khiến tôi cự tuyệt mọi suy nghĩ, tôi biết đókhông phải sự bồng bột nhất thời, bởi tôi không hề hấp tấp vội vàng, tôi chỉ rất muốn gặp cô ấy và không thể đợi chờ thêm giây phút nào nữa.
Tôi do thám tình hình vệ binh canh trước lều, thực ra, lẻn vào đó không hềkhó khăn gì, tôi có thể bơi qua dòng nước phía dưới thông đạo làm bằnglưới thép, nhưng lộ trình thâm nhập bằng đường thủy này cần phải tínhtoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835854/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.