Trước khi đến dự,chúng tôi đều không biết tính chất của cuộc họp chỉ thị lần đó, bây giờnghĩ lại thì thấy nó giống buổi học bồi dưỡng hơn.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp anh Điền dưới “lòng đất”.
Tôi và Vương Tứ Xuyên đều rất ngạc nhiên, không ngờ cả anh ấy cũng bị kéovào chuyện này. Chúng tôi và anh Điền không quen nhau lắm, chỉ gặp vàilần trong trường Đảng hệ đại học.
Trong lều treo một tấm bảngđen, anh Điền đeo cặp kính mắt dày mang tính thương hiệu, ngồi phíatrước sắp xếp tài liệu. Lúc tôi gặp anh ấy ở lớp dự bị Đảng, trông anhấy cũng y chang như thế. Trong ấn tượng của tôi thì anh ấy chỉ hơn tôibảy, tám tuổi, nhưng nhìn anh ấy như người thuộc thế hệ trước, nghe nóitổ chức giới thiệu cho anh ấy một cô vợ, nhưng có vẻ hôn nhân khôngkhiến anh ấy thay đổi nên hôm nay nhìn anh ấy vẫn chẳng khá hơn trướcchút nào.
Thời đó luôn sản sinh ra những con người khác thườngnhư thế, hồi tưởng lại những năm tháng ấy, tôi thấy mình đúng là thuộctuýp người sống khá tỉnh táo.
Sau khi lớp học đã đông đủ, chúngtôi đều rút cuốn sổ ghi chép bìa xi măng được phát từ trước ra, rồi cầmbút bi cán vàng chuẩn bị ghi chép. Thời ấy, những loại văn phòng phẩmnày rất quý hiếm, chỉ dùng để phát thưởng, bởi vậy chúng tôi đều bắt đầu ghi chép từ tận đầu trang để viết được nhiều chữ hơn một chút.
Anh Điền rất giỏi ứng phó tình huống kiểu này, anh đứng dậy điểm danh, rồibắt đầu giảng bài cho chúng tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835852/quyen-2-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.