Đang thấy lạ, VươngTứ Xuyên đã lật tung chăn ra, rồi kéo tôi dậy, bị lạnh đột ngột, tôi hắt hơi liền mấy cái, khoác vội chiếc áo lên người, co chân đạp cậu ta haiphát, rồi bước thấp bước cao chạy theo sau, chúng tôi lập tức phát hiệnmấy người này đang kéo nhau ra đập.
Rất nhiều người vẫn đang tiếp tục đổ xô về đó, họ xúm đông xúm đỏ đứng trên đập, có người chạy rađuổi xuống, may mà chúng tôi là dân kĩ thuật, nên không bị đuổi, thế làchúng tôi nhanh chân chạy lên vai đập, lại gần thì nhìn thấy đám línhcông binh đang hì hục làm gì đó với một cuộn cáp thép lớn. Mỗi cuộn cáploại này phải nặng chừng hơn tấn, vận chuyển được cuộn cáp này xuốngchắc cũng mệt bở hơi tai.
Tôi thấy hai thanh thép được tời quayvặn thừng lại thành một sợi, rồi được bọc một lớp thép cho dày lên, mộtđầu sợi thép đó nối với đụn sắt đen to lù lù.
Mấy cậu lính côngbinh dùng đòn bẩy để đẩy đụn sắt, một bên có pháo tự chế làm bằng thùngphuy, đây là thiết bị truyền thống của quân giải phóng, nghe nói loại vũ khí này do nguyên soái Lưu Bá Thừa phát minh, một đầu thùng phuy đượccắt ra, rồi gắn vào vài tấm lưới sắt.
Thông thường vật này dùngđể đánh cao địa, nhưng trong thời kì tiễu phỉ, nó lại được dùng để dòmìn, chỉ có điều người ta thay thuốc nổ bằng một lượng đá lớn, bọn thổphỉ lúc đó rất dốt, vùi địa lôi túm tụm vào một chỗ, pháo ném xuống mộtcái là cả vùng trời nổ tung xác pháo, địa lôi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835857/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.