Sau chiến tranh, sốlượng lính Nhật còn lại không bao nhiêu, những tân binh dồn đến chiếntrường Nội Mông trong trận đánh cuối đều có tuổi đời rất trẻ. Vóc dángcủa người Nhật lúc đó khá thấp bé, nên người ta mới gọi là “giặc lùn”.Căn cứ vào đó, thì vóc dáng của xác chết này cũng có thể coi là bìnhthường.
Một cậu lính đứng cạnh kể: “Bên trong còn mấy cái xácnữa, tấc cả đều bị buộc xung quanh ra-đa, ối mẹ ơi, đang đào lại thấybên dưới lớp băng thò lên một cái mặt đen sì làm em hết hồn, suýt thì bổ rìu vào đầu mình.”
Chúng tôi đều bật cười. Đội phó quay lại nhắc nhở: “Nhìn cậu to như gấu thế này mà yếu bóng vía, không mau thu dọnrồi sang kia giúp mọi người đi!”
Cậu lính này có lẽ là thành viên trong nhóm của đội phó, nên có vẻ hơi sợ đội phó, cậu ta lập tức nínthinh, cào gọn đống vụn băng sang một bên, rồi chạy đi. Tôi cũng muốngiúp họ một tay, nhưng đội phó cản lại, bảo không cần, bên trong đó rấtlạnh, đến anh còn không chịu nổi, vừa ra đó đã phải vội vàng chui vàođây ngay.
Chẳng bao lâu sau, anh Đường cũng quay lại, anh lắc lắc đầu rũ sương trên tóc, từng mảng lớn rơi lả tả theo động tác của anh.Vừa đến nơi, anh lập tức ngồi ngay xuống cạnh đống lửa để sưởi. Mặt anhlạnh cứng. Sau đó, mấy tảng băng to tiếp tục được khênh vào, rồi mấyngười lính lục tục quay trở về, đóng cửa hầm băng lại, sau đó chúng tôimới cảm giác nhiệt độ ở đó ấm lên được một chút. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835806/quyen-1-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.