Anh Đường nói ranhững điều này bằng giọng rất đỗi nhẹ nhàng, nhưng tôi và hội Vương TứXuyên vẫn cảm thấy có một luồng sóng lạnh chạy dọc khắp người khiến chochúng tôi phải sởn gai ốc.
“Hai mươi năm trước, một chiếc máy bay ném bom có biệt hiệu Shinzan đã cất cánh ở độ cao một ngàn hai trăm mét trên dòng sông ngầm này, nó đã vượt qua đập nước dưới lòng đất, lượnvào vùng không trung rộng lớn đằng sau con đập kia, rồi mất hút trongbóng đêm không bờ bến. Chúng tôi không rõ chiếc máy bay đã gặp phải sựcố gì và phi hành đoàn đã nhìn thấy những gì ở dưới đó.”
Những sự việc này vượt quá sức chịu đựng của chúng tôi, bây giờ tôi còn pháthiện trong miền bóng tối mênh mông đó, chẳng ngờ lại truyền đến một tínhiệu điện báo. Thật không thể tưởng tượng nổi!
Ngay sau đó, tôiliền nghĩ ngay đến số lượng lớn hàng hóa vật tư buộc chặt để thả dù chất thành từng đống ở đây, tôi chợt hiểu chỗ vật dụng đó sẽ được chuyển đến nơi nào.
Tất cả sự bố trí trong căn cứ địa này rõ ràng đều đượclàm để con người có thể nhảy dù xuống khoảng mênh mông dưới lòng đất ấy. Hơn nữa, nếu quân Nhật không thất bại trong chiến tranh thì hoạt độngbay này nhất định sẽ được tiến hành rất nhiều lần, cho đến khi toàn bộsố vật dụng trong kho đều được chuyển đi hết mới thôi.
Anh Đườngnói: Phát hiện này thực sự khiến mọi người kinh ngạc, cho nên các anhcần kiểm chứng lại. Họ xuống dưới con đập này là để tìm kiếm chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-mac-thuong-lang/2835805/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.